Hôn Chí - Khúc Tiểu Khúc - 📌 Chương 11-1: Chú cún nhỏ xinh đẹp 📌
(Sắp tới chương nào dài quá mình sẽ tự chia ra làm hai nhé, cảm ơn vì các bạn không hối chương. Mỗi ngày mình sẽ cố gắng cho ra đều đều từ 1-2 chương. Vote truyện ủng hộ mình nhé. Xin đa tạ 💕)
Editor: Freaky Miew 💕
📌 Chương 11-1: Chú cún nhỏ xinh đẹp 📌
Tô Hà lúc đóng phim mặc một thân cung trang váy dài, đuôi áo phết đất trông rất phiền toái. Hơn nữa cô chạy lại hướng của Thương Kiêu có phần hơi vội, lúc dừng lại không cẩn thận dẫm vào đuôi váy, thân thể suýt chút nữa là ngã.
“…… Vội cái gì.”
Anh duỗi tay đỡ lấy người cô, giúp cô lấy lại thăng bằng.
Tô Hà hơi ngượng ngùng, cô ngẩng đầu, tầm mắt lén lút nhìn trộm anh, khẩu trang màu đen phác hoạ ra đường cong sắc bén trên gương mặt, lọt vào ánh mắt thâm thuý.
“Sao anh lại tới đây?”
Thấy cô nàng đã đứng vững, Thương Kiêu đưa tay về.
Anh rũ mắt, khuôn mặt bất động mà nhìn chằm chằm Tô Hà. Trên gương mặt cô không biết là vì thời tiết quá nóng hay vì chạy lại đây nháo mà đỏ bừng hết cả lên, anh thật sự rất muốn hỏi, nhưng thế nào cũng không ra được khỏi miệng.
“……….. Đi ngang qua.” Thương Kiêu cuối cùng sửa lại lời nói, “Nghe Thương Nhàn nói em ở gần đây, nên ghé qua xem thử.”
…
Mặt trời đã nhích thêm được một chút, lúc này anh mới nghĩ ra câu trả lời.
Âm thanh của anh tuy rằng lười biếng nhưng lại rất dễ nghe.
Tô Hà khôi phục lại tinh thần, cô phản ứng. “Gần đây toàn bộ đều là khu quay phim điện ảnh…… A, anh là tới quay bù MV cho album có đúng không?”
Mi mắt Thương Kiêu khẽ nhúc nhích.
“Ừ, quay xong rồi.”
Tô Hà chần chờ hỏi: “Vậy anh ghé qua ăn trưa sao?”
“Không.”
“Em biết gần đây có một quán ăn không tồi, anh có muốn đi không…. Đi cùng em nếm thử?”
“……”
Thương Kiêu cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay.
12:19.
【 Đẩy việc đến buổi chiều, trước lúc đó tôi sẽ trở về. 】
Nhớ tới lúc sáng bản thân đã hẹn với Vương Tư Ngôn, Thương Kiêu chớp chớp mắt suy nghĩ. Tô Hà nhìn thấu được tâm tư của anh, cô liền nói, “Anh có việc thì cứ đi trước, không sao đâu, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút……”
Tô Hà là muốn lên tiếng giải thích để mọi việc không quá ngượng ngùng. Cô cảm thấy Thương Kiêu đại khái cũng sẽ không để ý rằng cô đang nói gì, mà loại lừa mình dối người này của cô chỉ đang làm tự khó mình thêm mà thôi.
“Không đi sao?”
“?”
Âm thanh vang lên trên đỉnh đầu khiến Tô Hà ngẩn người. Cô ngẩng mặt lên, sườn mặt đón lấy ánh nắng, mắt xinh đẹp híp lại, giống như một chú mèo lười biếng vừa mới ngủ dậy dưới ánh mặt trời, ánh mắt tự nhiên hơi mơ hồ.