Hôn Chí - Khúc Tiểu Khúc - 📌 Chương 10-1: Kỳ Lâu 📌
(Tiêu đề chương do Editor tự đặt. Chương này dài nên mình tách ra làm hai nhé)
📌 Chương 10-1: Kỳ Lâu 📌
“Sao lại bảo là tôi nói bậy?”
Ngô Tụng vô tội quay đầu lại. Hai người chạm mặt nhau, biểu tình của anh đột nhiên cứng lại sau đó ha hả cười.
“Không phải chứ Kiêu Thần, cậu không nhìn ra được cô em gái đó thích cậu?”
“……”
Thương Kiêu mi mắt khẽ nhúc nhích, sau đó anh nhíu mày nhìn Vương Tư Ngôn, “Mấy người đi ra ngoài hết đi, tôi cùng đạo diễn Ngô có chuyện cần nói.”
Vương Tư Ngôn trong lòng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể cùng trợ lý của Ngô Tụng ra ngoài.
Cửa vừa đóng lại, Thương Kiêu đứng dậy.
“Nói cho rõ ràng.”
“Tôi nói rất rõ ràng a.” Ngô Tụng nhún nhún vai, “Quá rõ ràng, tiểu cô nương tên Tô Hà đúng không, nhìn biểu tình dù là ánh mắt hay bộ dáng, liếc một cái liền biết là cô ấy thích cậu.”
“Cô ấy là em gái tôi.”
“Cậu coi cô ấy là em gái, nhưng chưa chắc cô ấy đã coi cậu là anh trai.”
“Ngô Tụng!” Âm thanh của Thương Kiêu lúc này phát lạnh.
“Ha ha ha…… Kiêu Thần, thật sự, cậu thực sự đừng tự sát thương nhận thức của chính mình. Không tin cậu đi hỏi đi, tôi còn nhiều việc phải làm lắm, tôi đi trước đây.”
Ngô Tụng nói xong rời đi.
Thương Kiêu ngồi lại trên ghế, ánh mắt anh lúc chìm lúc nổi, liền bấm điện thoại gọi cho Thương Nhàn.
Thương Nhàn vừa bắt máy của anh không nhịn được trêu ghẹo ngay lập tức: “Anh hai, dạo này mặt trời cứ mọc ở đằng Tây hay sao ấy? Lại có chuyện gì muốn hỏi em sao, ha ha ha?”
“……”
Tầm mắt Thương Kiêu rơi xuống hợp đồng trên bàn, giấy trắng mực đen rõ ràng nhưng anh cứ như lại nhìn không rõ. Anh giơ tay nhéo nhéo giữa hai mày. Từ mi mắt trở xuống, một đường cong sườn mặt sắc bén trắng lạnh hiện ra.
“Thương Nhàn.”
“Hả?”
“Ba năm trước là em nói với anh, Tô Hà nguyện ý giúp anh giải quyết khó khăn, bởi vì cô ấy theo chủ nghĩa độc thân, liên hôn cũng giúp cô ấy thoát khỏi phiền não, anh với cô ấy không quấy rầy đến cuộc sống của nhau có đúng không?”
“……. Khụ, đúng vậy, là em nói, có gì sao?”
“Em không gạt anh?”
“Đương nhiên!”
“…..”
Thương Kiêu hạ mắt. Di động trong tay hơi nắm chặt, đốt ngón tay thon dài bị ép hằn lên vài vệt trắng.
ㅡㅡㅡㅡㅡㅡ
Anh em hai mươi mấy năm, ngữ khí chột dạ của Thương Nhàn đương nhiên anh có thể nhận ra.
Bên ngoài phòng họp.
Vương Tư Ngôn đang đứng bồi hồi thì bị tiếng cửa phòng kéo ra làm cho giật mình.