Hôn Chí - Khúc Tiểu Khúc - 📌 Chương 6: Anh cho cô chủ của em xin chữ ký nha? 📌
Editor: Freaky Miew 💥
📌 Chương 6: Anh cho cô chủ của em xin chữ ký nha? 📌
“Cô chủ, chị không phải là muốn đi thật đó chứ?”
“Đi đâu?”
“Là cái Hội sở Thanh gì gì đó. Vừa nghe là biết chị Quách có ý tứ muốn đem chị đi xã giao, cô chủ, chị không phải bài xích nhất loại chuyện này sao?”
“Hửm, chị có sao?”
“Còn phải đợi em nhắc nữa hả, năm kia chính cô chủ dùng tất cả lời lẽ nghiêm túc nhất để cự tuyệt loại sự tình giống vậy, vì thế mới đắc tội chị Quách… sau đó liền bị đóng băng hoạt động!”
“Aida, không phải là ‘làm người cần phải trưởng thành’ sao?”
“…………………….”
Kính chiếu hậu hiện lên hình ảnh Tô Hà lười nhác, vô vị, lại còn vô tâm vô phổi mà cười, Kế An An nghẹn lại trong chốc lát.
Cuối cùng vẫn là không nhịn xuống, cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Đừng cho là em đoán không được, rõ ràng chính là vì Kiêu Thần.”
“…………”
Tô Hà nhìn ra ngoài cửa sổ đến xuất thần, lỗ tai giật giật, cô cười cười quay lại hỏi.
“Hửm? An An, em vừa nói gì hả?”
Nếu là bình thường, Kế An An có lẽ đã bị kiểu biểu tình này của Tô Hà doạ lui.
Nhưng mà lúc này tâm tình của cô đang vi diệu, trầm mặc hai giây sau, đánh bạo lặp lại thêm lần nữa.
“Em nói, cô chủ rõ ràng là vì chị Quách đem chuyện cọ nhiệt với Kiêu Thần ra uy hiếp, cho nên chị mới nhượng bộ.”
“……”
“Mà làm vậy có lợi ích gì đâu? Cho dù chị hạ mình đi xã giao như vậy, Kiêu Thần vẫn không biết chị đã phải hy sinh điều gì, cũng sẽ không biết được tình cảm của chị a!”
“……………..”
Bên tai vẫn luôn an tĩnh, an tĩnh đến mức coi Kế An An như không khí.
Chẳng lẽ mình nói nặng quá rồi sao?
Kế An An cẩn thận lấy dư quang nơi khoé mắt mà nhìn trộm Tô Hà, không đợi cô tìm được góc độ thích hợp, trên đầu đã bị vịn một cái.
Âm thanh Tô Hà nghiêm túc.
“Đừng thất thần, tập trung lái xe đi. Luật Điều lệ Giao thông chương bốn điều thứ mười bốn, tài xế khi lái xe không được nhìn ngang liếc dọc, nếu không phạt ngay 200 tệ, trừ ba điểm.”
“….. A.”
Mới lúc trước lá gan còn phồng lên giống cái khinh khí cầu, giờ này liền bị một đầu móng tay chọc thủng, Kế An An lúng túng trở về.
Qua hai ba phút sau.
“An An, em có từng theo đuổi thần tượng chưa?”
“Hả?” Kế An An sửng sốt, “Ở trong giới này lâu đến vậy, ai mà còn theo đuổiㅡㅡㅡ”
Nhớ tới bên cạnh mình có một trường hợp đặc biệt, Kế An An không tiếp tục nói nữa.
Tô Hà không để ý. Cô chỉ khẽ mỉm cười.