Hoàng Hậu Vô Đức ( Bắt Đầu Từ Chương 70) - Chương 78: Quyết định
Diệp Lôi Đình kể cho Diệp Trăn Trăn nghe một câu chuyện xưa, câu chuyện dài dòng. Nghe xong câu chuyện xưa này, nàng có cảm giác mình giống như người diễn tuồng trên sân khấu diễn vừa diễn xong, bỏ ra rất nhiều sức lực, ngươi tới ta đi, ngay cả hơi thở cũng có chút gấp gáp .
Nàng chưa bao giờ biết thì ra nghe chuyện xưa còn hao tâm phí lực như thế, Diệp Trăn Trăn nghe được cuối cùng, hai chân run lên.
Quả nhiên cuộc sống so với thoại bản đặc sắc nhiều hơn!
“Ta biết rồi, Diệp đại ca, chuyện này ngàn vạn không được nói với người khác.” Diệp Trăn Trăn dặn dò hắn.
“Người yên tâm, chuyện đó tất nhiên ta biết.”
Tiễn Diệp Lôi Đình về xong, Diệp Trăn Trăn một mình đi xung quanh vạc hoa sen bên cạnh, trong lòng bất ổn, không an tâm. Không dễ dàng mới làm cho cảm giác bực bội bất an phiêu tán đi chút ít, Diệp Tu Danh lại đi đến, nói, “Trăn Trăn, ta có lời muốn nói với con.”
“Gia gia cứ nói đừng ngại.” Dù sao nghe xong câu chuyện xưa kia, vô luận hắn nói chuyện gì khác, cũng không tính là đại nữa.
Diệp Tu Danh đứng gần hơn một chút. Bởi vì lâu ngày, sống lưng hắn có chút khom khom, như một cây cung thanh mảnh, không cao ngất tuấn lãng giống lúc tuổi còn trẻ. Hắn nhìn Diệp Trăn Trăn, nét mặt bị năm tháng đục khoét thành vài nếp gấp nhu hòa xuống, ánh mắt hiền lành. Vị này thủ đoạn tuy mạnh mẽ, lại là một quyền thần cứng rắn, nhưng chỉ khi trước mặt con cháu mới lộ ra một mặt tình cảm ôn nhu. Môi hắn khẽ run một chút, muốn nói chuyện, trong miệng lại giống như chứa sức nặng ngàn cân, không nói lên. Hắn nhìn cháu gái nhỏ của mình, nàng đã không còn là tiểu ngoan đồng dí dỏm lúc trước, cũng không phải là thiếu nữ đậu khấu, mà là đã gả cho ngươi làm vợ, là người lớn. Ngày xưa khi trên đầu còn cột kiểu tóc trái đào, đã từng dựa vào đối gối gia gia làm nũng muốn được tặng cột tóc, hôm nay tóc mây đã cao chồng chất, kim thoa thúy điền. Hết thảy những thay đổi này phảng phất chỉ là chuyện trong chớp mắt.
Diệp Trăn Trăn thấy gia gia nàng chỉ nhìn mà không nói lời nào, liền thấy có chút kỳ quái, “Gia gia, ngài rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Hai mắt Diệp Tu Danh hơi đỏ lên, thở dài, nức nở nói, “Trăn Trăn, là gia gia có lỗi với con.”
Kỷ Vô Cữu bước vào Diệp phủ, gã sai vặt trông cửa không dám bắt hắn chờ, một người đi bên trong thông báo, một người dẫn hắn vào trong. Không nghĩ vừa bước qua khỏi cửa chính, từ xa liền nhìn thấy Diệp Trăn Trăn cùng Diệp Tu Danh đang đứng ở trước nhà nói chuyện. Kỷ Vô Cữu có nhãn lực tốt, còn có thể thấy rõ biểu hiện trên mặt Diệp Tu Danh, muốn khóc nhưng lại không khóc nổi, hắn cho rằng lại có đại sự xảy ra, trước liền đem gã sai vặt đuổi đi, còn chính mình lén lẩn người vào hành lang uốn khúc nghe bọn họ nói chuyện.
Chỉ nghe Diệp Tu Danh nói, “Ban đầu gia gia vì khí phách, nhất thời tranh giành, cố ý muốn gả con vào trong cung, làm hoàng hậu. Lúc ấy cho rằng cho con thân phận tôn quý, cả đời này phúc trạch lâu dài. Kỳ thật loại phúc khí này, là như người uống nước, ấm lạnh tự biết. Theo tính tình của con, chưa chắc đã thích hợp sống trong hoàng cung. Nhân duyên nam nữ, ta vốn không nên nhúng tay quá mức, lại càng không nên vì ý nguyên riêng của bản thân mà không để ý đến con khóc lóc cầu xin.”