[Hoàn] Vì Sao Trong Ngọn Gió Đêm - Chương 6
Trong nháy mắt cô ngây người, thấy đối phương đi đến bồn rửa tay thì mới phản ứng lại, nói câu “Cảm ơn”.
Hứa Thanh Phong giả vờ vô tình nói “Không có gì”, sau đó lại nghiêm túc cúi đầu rửa tay.
Hàm Tinh cũng đi tới bồn rửa tay bên cạnh, cúi đầu rửa tay lần nữa.
Lúc này một giọng nói trong trẻo truyền tới từ bên cạnh, “Em đã thay đổi rất nhiều.”
Hàm Tinh hơi giật mình, cô chắc chắn lời này là Hứa Thanh Phong nói với mình, hơi ngẩng đầu lên thì thấy đối phương đang cầm một tờ giấy lau nước trên tay, mắt nhìn cô qua tấm gương lớn.
Trong lòng Hàm Tinh nghĩ chắc Hứa Thanh Phong đột nhiên xúc động, nhưng vẫn trả lời: “Chắc là vậy.”
Những người bạn cũ từng gặp cô cũng nói cô đã thay đổi rất nhiều.
Trước kia cô là một đại tiểu thư được gia đình nuông chiều. Bây giờ có lẽ đối với thứ gì cũng đều lạnh nhạt, không thích thứ gì cũng không muốn giành giật điều gì, tuỳ từng hoàn cảnh mà tự thích ứng, mọi thứ đều thuận theo tự nhiên.
“Anh cũng đã thay đổi rất nhiều.”
“Vậy à?” Hứa Thanh Phong ném tờ giấy trong tay vào thùng rác, “Tôi lại thấy tôi không thay đổi gì cả.”
Không thay đổi gì cả?
Hàm Tinh nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của anh. Có lẽ anh thật sự không thay đổi, chỉ là vị trí của cô trong lòng anh đã thay đổi mà thôi.
Bầu không khí đột nhiên trở nên có chút trầm mặc.
Hàm Tinh mở miệng nói, “Tôi quay về chỗ trước đây.”
Nói xong liền quay trở về bàn ăn, tìm một vị trí cạnh đó ngồi xuống.
Sau khi cũng đã uống hòm hòm thì bọn họ bắt đầu thảo luận nên đi KTV nào gần đó.
Hàm Tinh nhỏ giọng lên tiếng, “Tôi không đi KTV…”
Nhưng còn chưa nói xong đã bị hai bên trái phải cùng nhau chặn miệng.
“Tại sao lại không đi! Lần trước ban chúng ta liên hoan cô cũng không đi. Lần này là phải đi đó nhé!”
“Đúng vậy Hàm Tinh, lần trước cô đã đồng ý tới tôi lần tới sẽ đi chơi cùng với chúng tôi. Cô không được nuốt lời đâu!”
Hàm Tinh hơi khó xử trước sự nhiệt tình của đồng nghiệp. Đúng lúc này Hứa Thanh Phong quay lại, thẳng thắn nói, “Cái này phụ thuộc vào mong muốn cá nhân đi.”
Mọi người thất vọng “Ồ” một tiếng. Bỗng nhiên có một nam đồng nghiệp trẻ tuổi đang ngồi đối diện bạo dạn nói, “Nếu như vậy, giờ cũng không còn sớm. Chị Hàm Tinh, chị cũng không có xe. Hay là để em lái xe đưa chị về.”
Hàm Tinh đang thu dọn túi của mình, chuẩn bị mở miệng đáp lại, đột nhiên nghe thấy một giọng nói truyền đến từ đỉnh đầu, “Nhưng tôi cảm thấy đây là lần đầu tiên chúng ta tụ họp cùng nhau. Nếu tất cả cùng đi vậy thì sẽ càng náo nhiệt hơn.”
Sau khi Hứa Thanh Phong nói lời này, anh nở một nụ cười nhẹ, nhưng trong lòng đã sớm lạnh đến thấu xương. Anh nheo mắt, đuôi mắt vừa hẹp vừa dài, bình tĩnh đánh giá vị nam đồng nghiệp trẻ tuổi kia.