[Hoàn] Vì Sao Trong Ngọn Gió Đêm - Chương 20
Gần tới giờ tan tầm, Hàm Tinh bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
Lưu Tịnh Thiện bên cạnh động tác còn nhanh hơn cô, cầm lấy túi rồi vẫy vẫy tay, “Chị Hàm Tinh, em đi trước nha!”
“Ừ, tạm biệt nhé!”
Hàm Tinh thấy Lưu Tịnh Thiện chưa ra khỏi công ty ngay mà xoay người đi về phía văn phòng của Hứa Thanh Phong.
Qua cửa kính xuyên thấu, cô thấy được Lưu Tịnh Thiện đang đứng trước bàn làm việc của Hứa Thanh Phong, vẻ mặt sôi nổi trước mặt bọn cô giờ đây đã được thay thế bằng một khuôn mặt nghiêm chỉnh, bộ dạng một cô gái nhỏ chờ anh tan làm.
Đúng lúc này Lý Mai Lệ trượt ghế nhích lại gần cô, đè thấp giọng nói, “Chị thấy kiểu này Lưu Tịnh Thiện là muốn theo đuổi tổng biên tập Hứa thật rồi!”
Hàm Tinh không trả lời, Lý Mai Lệ tiếp tục nói, “Hơn nữa cô bé còn là em gái của sếp chúng ta, sếp chắc chắn đã dặn dò tổng biên tập Hứa chiếu cố em ấy!”.
Hàm Tinh đã thu dọn xong đồ của mình, kéo khóa túi lại, “Chị, chị chưa tan ca hả?”
“Gấp cái gì. Chị nói cho em nghe, theo chị thấy thì tổng biên tập Hứa thích em đấy. Mà tổng biên tập Hứa ưu tú như vậy, em nên chủ động bắt lấy người ta. Nếu không Lưu Tịnh Thiện mỗi ngày đều lượn qua lượn lại trước mặt anh ấy, nhỡ may…”
“Chị, nếu chị không tan làm thì em tan làm trước đây!”.
“Ơ, Hàm Tinh, chị đang nói chuyện chính sự với em đấy!”, Lý Mai Lệ túm lấy ống tay áo cô, “Hai người còn là bạn đại học, đây là loại duyên phận gì đây, chị nói này em…”.
“Chị.” Hàm Tinh không nhịn được cắt lời chị ấy, giả vờ vội vàng nhìn thời gian, “Lát nữa em còn có việc, em về trước nhé!”.
Hàm Tinh vội vàng ra khỏi văn phòng, cho đến lúc đến trước thang máy thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian tan tầm là giờ cao điểm của thang máy, Hàm Tinh phải đợt vài phút mới chen được vào trong.
Cô vừa mới xoay người đã đối mặt với Hứa Thanh Phong, còn có Lưu Tịnh Thiện và Lưu Khải, ba người đang cùng nhau tiến về phía này.
Hàm Tinh hơi gật đầu coi như chào hỏi.
Theo bản năng cô nhích người sang bên cạnh, dán vào tường thang máy, tận lực thu hẹp vị trí của mình lại.
Thang máy chậm rãi đi xuống, mỗi một tầng đều dừng lại một lúc. Một đám người không ngừng ùa vào, Hàm Tinh bị ẩn vài cái, trước sau đều là đàn ông làm cô rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Mắt thấy có người lại muốn bước tới, Hàm Tinh đang suy nghĩ liệu có nên dịch sang bên cạnh một chút hay không thì trước mắt đột nhiên tối sầm lại. Hứa Thanh Phong dùng bả vai để chặn lại thân hình người đàn ông đang cố gắng lùi về phía sau, bảo vệ cô sau lưng.
Tim cô khẽ run lên.
Hàm Tinh vội vàng cúi thấp đầu xuống nhìn mũi giày của chính mình. Quanh chóp mũi cô là mùi hương quần áo thoang thoảng của Hứa Thanh Phong.