[Hoàn] Vậy Thì Ở Bên Nhau - Chương 5. Kết cục
“Muộn thế này rồi, một cô gái như cô một mình về nhà không an toàn, tôi không yên tâm lắm.” Phó Diễm nói, anh cũng không ngượng ngùng, giống như bọn họ vốn đã thân thuộc như vậy.
Phó Hoa cười, đây không phải lần đầu tiên cô thấy chiêu tán gái này, cũng không phải lần đầu tiên nghe câu nói này. Nhưng dưới thời tiết lạnh giá của mùa đông, khi nghe được những lời này cô vẫn cảm thấy cực kỳ ấm áp, một dòng nước ấm như đang chảy qua tim cô, cô cũng không từ chối, ngồi lên phía sau xe điện.
Phó Diễm nhận lấy túi giày từ trong tay Phó Hoa, đặt vào giỏ xe, “Đặt ở đằng trước đi, cầm tay lạnh lắm.”
Phó Hoa nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.
Xe điện chạy rất ổn định, không nhanh cũng không quá chậm, Phó Hoa dường như nhớ ra điều gì đó, chợt nói, “Hình như trong vòng chưa đầy năm ngày tôi đã gặp anh ba lần rồi.”
“Không phải, là bốn lần rồi.” Phó Diễm sửa lại.
“Ơ? Bốn lần á?” Phó Hoa nghĩ lại, cô nghiêm túc đếm lại số lần bọn họ gặp nhau, “Hôm trước tôi lái xe tông trúng anh, hôm nay lại gặp anh hai lần, đúng là ba lần mà.”
Một tiếng cười trầm thấp truyền đến tai của Phó Hoa, rất êm tai, rất thoải mái, sau đó cô nghe thấy chàng trai phía trước giải thích nói: “Buổi tối hôm cô say rượu từng kéo tôi kể một vài chuyện, nhanh như thế cô đã quên rồi à?”.
Trong năm ngày này, Phó Diễm nghĩ đến cô đã bày ra rất nhiều vẻ mặt khác nhau trước mặt mình, buồn bã, dịu dàng, tốt bụng, mạnh mẽ, bây giờ lại nghe cô ngồi đằng sau mình nghiêm túc đếm số lần bọn họ gặp mặt, đột nhiên cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, không nhịn được bật cười.
“Anh trai giao cơm hộp hôm đó là anh à?” Trong giọng nói đầy sự kinh ngạc lại mang theo một chút xấu hổ.
Thành phố này thật là nhỏ mà! Vốn tưởng rằng sẽ chả bao giờ gặp được nhau, thế mà lại liên tục chạm mặt, Phó Hoa đang nghĩ lại xem cô có vô tình nói điều gì xấu hổ hay không.
“Đúng vậy.” Như thể biết Phó Hoa đang suy nghĩ gì, Phó Diễm thở dài nói: “Cô nói cô không tìm được người đàn ông nào để mình có thể dựa vào.”
“Ôi…Đấy là do tôi nói lung tung sau khi say rượu đó…” Cô thật sự nói thế à? Xấu hổ, xấu hổ quá đi mất! Cô hoàn toàn không nhớ được hôm ấy mình đã nói những gì. Làm sao bây giờ? Online chờ, cực kỳ gấp!
“Ồ? Thế à?” Khoé miệng Phó Diễm nhẹ nhàng cong lên, tiếp tục nói: “Cô còn nói muốn người bạn trai tiếp theo của cô sẽ trở thành chồng, sau đó an ổn vượt qua đời này.”
“Ừm…tôi nói nhảm…nói nhảm đó.” Phó Hoa vội vàng phủ nhận, mặc dù trời lạnh nhưng cô vẫn cảm nhận được mặt mình đang nóng lên, đây quả thực là điều mà cô vẫn luôn tâm niệm, có lẽ hôm ấy lúc say rượu cô đã thật sự nói ra mấy lời này.
“À.” Khoé miệng của Phó Diễm càng ngày càng dương cao, “Cô còn nói cô cảm thấy tôi rất tốt.”
Phó Hoa giật mình, một lúc sau cũng không nói được lời nào, “Ừm…lời nói lúc say không thể tin được…thật sự không thể tin được đâu…”