[Hoàn] Tường Vy Khống - Chương 47: Quyến luyến
“Cái gì?” Ôn Noãn nhất thời không kịp phản ứng.
Vẻ mặt Kỷ Lâm Thâm ý vị thâm trường: “Vừa rồi nhân viên nói cái gì? “
Lúc này cô mới biết anh nghe hiểu, lúng túng ngượng ngùng đáp: “Em nghe không rõ lắm…”
“Vậy mà nói cảm ơn.”
“……”
Lúc này chiếc xe chạy đến.
Anh không nói nữa, mở cửa xe ra ý bảo cô lên trước.
Hai người ngồi hàng ghế sau, chiếc xe chạy về viện điều dưỡng.
Trên đường đi, Ôn Noãn nhìn từng hàng cây bạch quả vụt qua ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Cô quay đầu lại, thấy Kỷ Lâm Thâm đang kiểm tra tin nhắn, ngay cả khi đến nước ngoài, công việc của anh một khắc cũng không ngừng.
Nhận thấy ánh mắt cô, anh ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”
“Lần này anh tới…khi nào trở về?
Nghe vậy, anh khóa màn hình điện thoại, đặt lên đầu gối, tay gõ từng chút một: “Em muốn anh mau chóng đi về? “
“Không có, chỉ hỏi vậy thôi”
Anh dựa người vào ghế, giọng điệu nhàn nhạt: “Ngày mai. “
“Ngày mai?!” Cô bất ngờ.
“Ừm, chuyến bay tối mai.”
Ôn Noãn không còn lên tiếng nữa, cô không ngờ vất vả lắm anh mới đến đây một chuyến, chỉ ở lại một thời gian ngắn. Cô cắn nhẹ môi, quay lại nhìn cây bạch quả bên ngoài cửa sổ.
Mùa đông đang đến gần, lá gần như khô héo, ào ào rụng xuống theo gió thổi
Ở trong nước cũng là mùa đông, cũng có cây bạch quả.
Nhưng mùa đông lạnh lẽo này, cô sẽ trải qua một mình ở đất nước xa lạ.
–
Ngày hôm sau là ngày trở về.
Buổi trưa, Kỷ Lâm Thâm ăn bữa cơm với bà Kỷ xong nói với bà muốn về khách sạn lấy hành lý, sau đó lại đến tạm biệt bà.
Ôn Noãn cũng cùng nhau ăn trưa, ba người ngồi vây quanh lại, như lần đó ở nhà bà vậy.
Ăn xong cô cùng anh trở về khách sạn, về phòng mình nghỉ ngơi.
Buổi trưa, cô thường chợp mắt một lúc để buổi chiều có tinh thần tốt.
Phòng ngủ trống trải yên tĩnh, hệ thống sưởi ấm vừa đủ, làn gió mát nhẹ từ khe cửa sổ đi vào, thổi một góc rèm cửa sổ.
Cô nằm trên giường lớn, nghĩ có nên đi qua giúp anh thu dọn đồ đạc hay không. Nhưng lại do dự, sợ bị anh hiểu lầm là có ý khác.
Trong hai ngày này, mỗi đêm họ sẽ trở về khách sạn với nhau. Hai người cách nhau một bức tường, nhưng như cách xa ngàn dặm
Anh chưa từng yêu cầu cô đến phòng anh, hình như anh đã không còn hứng thú với cô nữa.
Có lẽ cô đã mất đi sự hấp dẫn, có lẽ nhu cầu của anh đã được thỏa mãn. Dù sao với thân phận của anh, muốn loại phụ nữ nào mà không được.