[Hoàn] Tường Vy Khống - Chương 46: Couple
Chuyến bay đến bờ biển phía tây Hoa Kỳ mất hơn 10 giờ đồng hồ.
Khi hạ cánh, bước xuống cabin, bầu trời xanh biếc không mây, nắng ấm của mùa đông không quá nóng.
Kỷ Lâm Thâm đã sắp xếp từ trước, ngoài sân bay có tài xế tiếp đón đưa hai người đến viện điều dưỡng.
Một tuần trước Ôn Noãn đã liên lạc với chuyên gia làm thủ tục. Hơn nữa nơi đó Kỷ Lâm Thâm cũng sắp xếp người chăm sóc, nên nhanh chóng ổn định nơi đất khách xa lạ này.
Bà Kỷ vào viện, tiến hành khám bệnh lý, phác đồ điều trị, khám bệnh và điều trị từng bước theo quy trình mỗi ngày.
Khoảng hai tháng sau, các bước điều trị bắt đầu có hiệu quả, tình trạng cải thiện từng ngày.
Ôn Noãn rất vui mừng, theo lời hứa mỗi ngày gọi điện cho Kỷ Lâm Thâm báo cáo tình hình.
Công việc của Kỷ Lâm Thâm vẫn bận rộn, nhưng luôn chú ý theo dõi bệnh tình của bà.
Mỗi ngày, Ôn Noãn đều báo cáo chi tiết cho anh.
Cô phấn khích vì bệnh của bà được cải thiện rất tốt, mỗi lần gọi điện cô như con chim nhỏ ríu rít nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ.
Kỷ Lâm Thâm không sốt ruột, không ngắt lời cô, im lặng lắng nghe thỉnh thoảng đáp lại vài câu.
Có một ngày, sau khi báo cáo xong cô cảm thấy hơi khát nước, nên đứng dậy rót nước uống làm dịu cổ họng.
Ở đầu dây bên kia anh bỗng nhiên hỏi: “Còn gì nữa không? “
“Ừ?” Cô nuốt nước xuống, suy nghĩ “Không có, đó là phương pháp điều trị trong giai đoạn này. Bác sĩ nói phải xem vào kết quả trước rồi điều chỉnh lại. Anh không cần lo lắng. “
Bên kia trầm mặc hai giây, đột nhiên hỏi: “Còn em thì sao? “
Cô cầm ly nước, nhìn khung cảnh bên cửa sổ “Còn anh thế nào?”
–
Buổi tối, Ôn Noãn nằm trên giường, nhưng không buồn ngủ.
Ánh trăng tràn vào, tầm mắt cô vô định nhìn đường mép mờ ảo trong bóng tối.
Không biết vì sao, câu hỏi của anh khiến cảm xúc cô cuồn cuộn, không thể bình tĩnh được.
Có một loại hương vị không rõ thấm vào trong đáy lòng.
Như chua xót, như ngọt ngào, như vô tận, như không thể tả.
Cô nghiêng người, đối diện với cửa sổ, bên ngoài tối đen như mực.
Đêm thứ 73.
–
Thời gian trôi qua rất nhanh, sáng sớm như thường lệ Ôn Noãn đi tới viện điều dưỡng, gõ cửa phòng bà Kỷ.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra.
Ôn Noãn còn đang kinh ngạc trước tốc độ điều khiển xe lăn của bà, vừa định lên tiếng, bỗng nhiên giật mình.
Người mở cửa là Kỷ Lâm Thâm.
Anh vịn tay nắm, đứng đằng sau cánh cửa.
Mái tóc đen đã được cắt ngắn, ngũ quan đường nét vẫn kiêu ngạo.