[Hoàn] Tường Vy Khống - Chương 43: Cô đơn
Hơi ấm từ bàn tay anh cùng với giọng nói khàn khàn của anh, làm làn da cô run rẩy, thậm chí có chút nóng lên.
Cô đứng bên cạnh anh, cúi đầu nhìn anh, đang định lên tiếng đột nhiên điện thoại trên bàn rung lên..
Kỷ Lâm Thâm buông tay ra, Ôn Noãn buông bát xuống, xoay người đi về phía phòng khách.
Là cha gọi tới.
Nghe cuộc gọi, mặt cô trắng bệch: “Được được, con lập tức qua ngay. “
Cúp điện thoại, cô vội vàng lên tầng hai lấy túi xách.
Lúc đi xuống, Kỷ Lâm Thâm đứng ở đầu cầu thang hỏi cô: “Xảy ra chuyện gì? “
“Mẹ em đột nhiên ngất xỉu, bác sĩ nói tim mạch có vấn đề.” Cô vừa thay giày vừa giải thích “Em phải đến bệnh viện.”
Anh cầm chìa khóa xe: “Anh đưa em đi. “
Bệnh viện Nhân dân thành phố.
9h tối, Khu cấp cứu.
Còn chưa đến gần, đã nghe đủ loại tiếng chuông, tiếng bước chân, tiếng bánh xe trượt trên mặt đất.
Trong thành phố, chỉ có nơi này không bao giờ dừng lại.
Ôn Noãn ngồi trên dãy ghế trong hành lang, ánh mắt thất thần nhìn mặt đất.
Kỷ Lâm Thâm đứng cách cô không xa, âm trầm nhìn cô, không đi qua quấy rầy.
Thời gian dài đằng đẵng, từng phút từng giây trôi qua không dễ dàng, vạn vật trên đời tựa như ngưng đọng.
Bốn mươi phút sau, cửa mở ra.
Ôn Noãn lập tức đứng dậy, chào bác sĩ. Hai người nói đơn giản hai câu, sau đó đi vào.
Cửa phòng đóng lại.
Trong phòng bệnh, bà Ôn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, hốc mắt hơi sâu. Bà nhìn thấy cô, cố gắng nở nụ cười.
“Mẹ, mẹ thấy thế nào rồi?” Cô vội vàng chạy tới bên cạnh giường bệnh.
“Không sao, mẹ không sao, không có chuyện gì, hôm nay mẹ đang nấu ăn đột nhiên ngất xỉu.” Bà chậm rãi nói, cố trấn an cô.
Cô lo lắng nhìn bà, rồi nhìn túi nước biển trên thanh giường, không nói gì nữa.
“Cha con đâu?”.
“Cha về nhà lấy một ít quần áo với vật dụng hàng ngày. “
Bà gật đầu, ánh mắt lướt qua bả vai cô, bỗng nhiên khựng lại. Sau đó bảo cô: “Con về trước đi, quá muộn rồi. Con không cần lo lắng, có cha con ở đây mà. “
Đêm nay cô muốn ở đây chăm sóc nhưng bà Ôn kiên quyết không đồng ý, nói ngày mai cô còn phải đi làm, không thể thức đêm được.
Cuối cùng, bà nói ngày mai cô tan làm rồi hãy đến, cô mới bất đắc dĩ ra khỏi phòng bệnh.
Ra khỏi phòng bệnh, Ôn Noãn nhìn Kỷ Lâm Thâm đứng trước cửa.
Anh vẫn luôn đứng phía sau chờ cô
“Bác gái ổn không”
Cô gật đầu.