[Hoàn] Tường Vy Khống - Chương 27: Mẹ
Sau khi xe chạy đi, Kỷ Lâm Thâm xoay người đi về hướng khác, Trần Lượng đã sớm chuẩn bị chiếc xe khác cho anh.
Anh mở cửa ghế lái, ngồi vào.
Tối nay anh không uống rượu, tự lái xe, lái vào con đường khác.
Ba mươi phút sau, dừng lại trước tòa chung cư.
Một khu chung cư bình thường, không phải cao cấp, nhưng tòa nhà không cũ, quan trọng nhất là có thang máy.
Anh đi lên cầu thang, dừng lại trước một căn nhà, lấy chìa khóa mở ra.
Đèn trong nhà mờ ảo, phòng khách không bật đèn, ở lối vào bật chiếc đèn nhỏ, có chút ánh sáng yếu ớt từ nhà bếp
Anh thay giày, cất giày vào tủ, sau đó bước vào.
Có tiếng động nhỏ của bánh xe lăn. Một người ngồi xe lăn đi ra khỏi nhà bếp.
Bà trông gần 50, mái tóc chải gọn gàng, vẻ mặt hiền từ, điều khiển xe lăn điện đi về phòng khách.
“Mẹ. “
Mẹ Kỷ đáp một tiếng, nói: “Đói bụng chưa, mẹ nấu sủi cảo cho con. “
Kỷ Lâm Thâm gật đầu.
Những ngày đầu khởi nghiệp, anh thường xã giao cho đến muộn. Trên bàn rượu phần lớn thời gian đều giao tiếp, một bàn một người ôm mục đích riêng, bài trù đan xen. Nên anh thường không ăn uống đầy đủ, vì vậy bà dưỡng thành một thói quen, mỗi đêm, bà sẽ chờ anh về nhà sau đó làm cho anh một bát mì hoặc sủi cảo.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Bà thuần thục xoay xe lăn tiến vào phòng bếp.
Anh rót ly nước uống, sau đó đi về phía bà. Vừa vặn bà bưng chén sủi cảo ra, anh vội vàng khom lưng đón lấy, đặt sủi cảo lên bàn.
Nhiệt độ vừa phải. Anh biết bà tính toán thời gian trước, hâm đồ ăn lại cho anh.
Trên thế giới này chỉ có mẹ mới cẩn thận như thế, ngay cả chút chi tiết nhỏ cũng phải suy nghĩ cho anh.
Kỷ Lâm Thâm ngồi xuống, cầm đũa gấp vào miệng một cái.
Hương vị rất ngon, so với sơn hào hải vị trong yến tiệc, hương vị này là tuyệt nhất.
Bà Kỷ không rời đi, ngồi bên cạnh bàn ăn yên lặng nhìn anh, ánh mắt dịu dàng
Anh không nói gì, chuyên tâm ăn.
Ánh sáng mờ mờ càng thêm yên tĩnh, trong phòng chỉ có tiếng anh ăn sủi cảo.
Đột nhiên, bà ôn hòa mở miệng: “Lâm Thâm, có phải con đang yêu không? “
Động tác anh chợt dừng lại, đầu đũa va vào nhau phát ra tiếng giòn giã.
Anh không nói gì, dừng lại không đến hai giây, rồi nhai sủi cảo trong miệng vài cái, nuốt xuống. Nhưng không trả lời, tiếp tục gắp một miếng sủi cảo khác bỏ vào miệng.
Bà bình tĩnh nhìn anh: “Bây giờ con đã 27 tuổi rồi, sự nghiệp có thể chậm lại một chút, cũng đã đến lúc con nên lập gia đình, để mẹ được ôm cháu “