[Hoàn] Tường Vy Khống - Chương 21: Hỏi anh
Ngày hôm sau, Công ty Khoa học Kỹ thuật Trí Viễn.
Dưới ánh mặt trời, tường kính thủy tinh phản chiếu tia ánh sáng trắng chói mắt nhưng không có vẻ ấm áp, ngược lại giống như tòa lâu đài lạnh lẽo.
Một chiếc taxi dừng lại bên đường.
Trên không trung vài đám mây mỏng, ánh nắng mặt trời buổi sáng không quá chói chang, nhưng Ôn Noãn không mở mắt được.
Cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn, rồi đi thẳng về phía trước, bước nhanh vào cửa.
Giày cao gót từng bước từng bước gõ lên mặt đất đá cẩm thạch bóng loáng.
Cô không để cho mình có cơ hội hối hận.
Đi thang máy lên thẳng tầng văn phòng tổng giám đốc, hai nhân viên quầy thư ký đã có mặt. Họ đang bận rộn sắp xếp các tài liệu trên tay, bỗng nhìn thấy cô: “Ôn tiểu thư, cô tìm Kỷ tổng có việc gì sao? “
“Ừm…” Ôn Noãn hơi nheo mắt, tìm một cái cớ “Là chuyện phiên dịch cho cuộc họp tiếp theo, tôi cần phải đối chiếu nội dung với ngài ấy.”
“Nhưng bây giờ Kỷ tổng không ở trong văn phòng, sáng nay ngài ấy đến khách sạn Vân Đỉnh đàm phán hợp tác kinh doanh, khoảng buổi chiều mới trở về.” Nhân viên lại hỏi “Cô có gấp không? Nếu gấp có thể đến bên kia tìm ngài ấy, tôi đưa số phòng cho cô. “
Ôn Noãn trầm mặc: “Được. “
–
Khách sạn Vân Đỉnh, tầng 16.
Trong phòng hội nghị, Kỷ Lâm Thâm ngồi hàng ghế đầu, hơn mười giám đốc công ty ngồi hai bên.
Có người đến từ Trí Viễn, có người từ khách sạn Vân Đỉnh.
Đối diện có một màn hình led lớn chiếu bản vẽ kiến trúc khu nghỉ mát “Trí Viễn Wonderland”. Một nhân viên đứng bên cạnh màn hình, lật tài liệu trên tay, trình bày nội dung
Trước mặt anh đặt một xấp tư liệu, anh cầm lấy bảng ngân sách chi phí lên, chuyên chú nhìn số liệu dày đặc trên đó.
Trần Lượng tiến vào, đến bên cạnh anh, cúi người nói: “Tiểu Lý nói có một người phụ nữ tìm ngài, đã đưa người đến phòng nghỉ đợi. “
Kỷ Lâm Thâm khẽ nhíu mày, con ngươi nổi lên chút gợn sóng. Nhưng không tỏ thái độ gì, cúi đầu tiếp tục nhìn báo cáo trong tay. Chỉ là lật tới lật lui, ánh mắt rõ ràng không đặt trên đó nữa.
Anh bực bội ném lên bàn.
Những người còn lại bất động thanh sắc trao đổi ánh mắt.
Nhất là người của khách sạn Vân Đỉnh, sắc mặt có chút sợ hãi, không biết báo cáo xảy ra vấn đề gì. Bọn họ đã sớm nghe Kỷ tổng yêu cầu công việc luôn phải hoàn thành tốt , hơn nữa năng lực tính toán của anh rất mạnh, bởi vậy mỗi hạng mục họ phải đối chiếu kiểm tra ba lần mới dám báo cáo.
Người chủ trì hội nghị tinh ý, sau khi hỏi ý kiến của anh, lập tức đề nghị nghỉ hai mươi phút, vào đại sảnh thưởng thức đồ ăn nhẹ .
Vài vị giám đốc đi ra ngoài.
Kỷ Lâm Thâm ngồi tại chỗ như trước.
Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng cười, ánh mắt anh liếc qua.