[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 97: Mà để vào lúc anh gục ngã, còn có chỗ để anh tựa vào
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 97: Mà để vào lúc anh gục ngã, còn có chỗ để anh tựa vào
Lục Hạc Nam chưa từng nghĩ tới, mình lại có thể nghe thấy tên Lương Quyến từ miệng Tống Nhược Cẩm, vào đúng dịp như hôm nay. Cảm giác sợ hãi bất lực chạy dọc tứ chi, khiến anh nhìn vào mắt Tống Nhược Cẩm cũng không còn giữ được sự bình tĩnh ban đầu.
Thủ đoạn lôi đình của Tống Nhược Cẩm, Lục Hạc Nam biết rõ hơn ai hết.
Từ hai mươi bốn năm trước, khi mẹ của Lục Sâm bế đứa trẻ còn chưa đầy một tuổi tới gõ cửa nhà họ Lục, thì những món nợ phong lưu và đào hoa bên cạnh cha chưa từng kéo dài quá ba tháng.
Những người phụ nữ nối tiếp nhau xuất hiện ấy, giờ ở đâu? Kết cục ra sao? Ngoài người trong cuộc thường không có kết cục tốt đẹp, chỉ e chỉ có Tống Nhược Cẩm – người ngồi vững trên ghế chủ mẫu – là biết rõ toàn bộ sự thật.
“Bà định làm gì?” Bàn tay siết chặt trong tay áo, giọng nói của Lục Hạc Nam lạnh đến rợn người.
Ánh mắt mang đầy địch ý kia, Tống Nhược Cẩm không thèm né tránh, chỉ hừ lạnh một tiếng, từ tốn lên tiếng: “Đừng nhìn mẹ bằng ánh mắt đó. Mẹ không định xử lý cô ta.”
“Vậy bà nhắc đến cô ấy làm gì?” Lục Hạc Nam nghiến răng, thần kinh căng như dây đàn, không dám lơi lỏng một giây.
“Mẹ chỉ muốn nhắc nhở con.” Tống Nhược Cẩm bước lên hai bước, ánh mắt sắc lẹm, không cho ai xúc phạm, “Con muốn học theo cậu, cưới người phụ nữ mình muốn cưới, mẹ không phản đối.”
“Nhưng—” Giọng bà chuyển hướng, khóe môi nhếch lên, nửa cười nửa không, “Trước khi đưa ra quyết định, nên nghĩ kỹ mình có đủ tư cách hay không?”
Lục Hạc Nam hít sâu một hơi, tay chống lên thân xe, cố chịu cơn đau như ăn mòn tim gan: “Ý bà là gì?”
“Người không có vốn, thì không có tư cách đặt điều kiện trên bàn cược.” Tống Nhược Cẩm vỗ nhẹ vai anh, lời nói đầy mỉa mai, “Chẳng lẽ con kính trọng cậu mợ như thế, mà họ chưa từng dạy con đạo lý này?”
“Chuyện của tôi, không cần bà lo.”
“Không cần mẹ lo?” Tống Nhược Cẩm nhướng mày, vẻ mặt như thể vừa nghe được một câu chuyện cười vĩ đại, hoặc là đang cười nhạo sự ngông cuồng của Lục Hạc Nam.
“Con nghĩ với cái thân thể yếu ớt thế kia của cậu con còn che chở con được bao lâu? Nhà họ Lục lại có thể dung túng con thêm được bao lâu?”
Nói thật, lực vỗ của Tống Nhược Cẩm lên vai anh không mạnh, nhưng cũng đủ khiến Lục Hạc Nam gần như đứng không vững. Dưới ánh hoàng hôn dày đặc, đứng trong vùng tối, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, gương mặt không còn chút máu của anh cũng nhờ đó mà bị bóng tối che khuất.
Tống Nhược Cẩm không phát hiện ra sự khác thường trong cơ thể anh, chỉ nghĩ anh đang dùng im lặng để đối kháng lại sự chất vấn không chút nể nang của mình.
Khung cảnh mẫu tử ấm áp chẳng thể tiếp diễn, người tự cho là chu đáo như Tống Nhược Cẩm cũng không định khiến Lục Hạc Nam khó xử.
“Con định về khu sứ quán đúng không? Vậy chắc ở biệt thự Gia Sơn không thuận lợi rồi.” Tống Nhược Cẩm thu tay lại, tao nhã mang găng tay da cừu non vào, “Không cần đưa mẹ về, mẹ tự về được.”