[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 95: Sao lại để một người phụ nữ dắt mũi đến mức này?
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 95: Sao lại để một người phụ nữ dắt mũi đến mức này?
Ngày khởi quay lại phim ‘Nhớ Lan Nhân’, trời trong nắng ấm, xua tan chuỗi ngày mưa dầm ảm đạm ở Bắc Thành.
Tám giờ sáng, khi Lương Quyến và Chúc Linh Linh đến trường quay cảnh đầu tiên, Dương Nhất Cảnh và anh béo đã chờ ở đó từ lâu.
Hai người chuyên phụ trách tạo không khí chuyên nghiệp này, âm thầm tổ chức một buổi lễ khai máy nhỏ trong đêm mà không báo trước với đoàn phim – hương trầm, cắt băng, bao lì xì và băng rôn đều đầy đủ.
Chúc Linh Linh và Dương Nhất Cảnh thời đại học cũng từng tham gia không ít phim điện ảnh, truyền hình kinh phí thấp, nên các thủ tục trong lễ khai máy đã quá quen thuộc, làm việc cũng trôi chảy.
Nhưng với Lương Quyến thì đây là lần đầu tiên thật sự trải nghiệm. Cô đứng giữa mọi người, liếc nhìn Chúc Linh Linh bên cạnh, bắt chước từng động tác: đốt hương, cúi lạy, vái bốn phương, thành tâm cầu nguyện.
Đã quen với những nghi thức như vậy, Chúc Linh Linh không còn cái cảm giác trang nghiêm và hồi hộp như lần đầu tiên lúc mười tám tuổi nữa. Cô làm lấy lệ vài cái rồi cười híp mắt nhìn Lương Quyến vẫn đang cúi người chưa đứng dậy.
Chúc Linh Linh lặng lẽ chờ đợi, không nói lời nào, đến khi Lương Quyến từ từ mở mắt mới dịu dàng hỏi:
“Cầu nguyện điều gì vậy, đạo diễn đại tài của tôi?”
Từ sau khi Lương Quyến đảm nhận vị trí đạo diễn cho ‘Nhớ Lan Nhân’, Chúc Linh Linh luôn trêu chọc cô bằng danh xưng “đạo diễn đại tài”. Lâu dần, Lương Quyến cũng quen miệng, giờ đã có thể bình thản tiếp nhận.
Cô bước lên phía trước, cung kính cắm ba nén hương vào lư: “Dĩ nhiên là cầu mong quá trình quay phim của chúng ta suôn sẻ mọi bề!”
“Có tôi ở đây, sao mà không suôn sẻ được chứ?” Chúc Linh Linh vỗ vai Lương Quyến như an ủi, khoác tay cô bước vào giữa phim trường đang được mọi người mong chờ.
Diễn viên là người kể chuyện của bộ phim, còn linh hồn dẫn dắt màn trình diễn đó – chính là đạo diễn, người thấu hiểu mọi góc cạnh nội tâm nhân vật. Trọng trách nặng nề ấy đang đè lên vai Lương Quyến.
Cho đến khi đứng trước máy quay, tay nắm lấy tấm vải đỏ, Lương Quyến vẫn không chắc mình thật sự có đủ năng lực. Dù Vương Hải Nguyên từng nói cô là học trò xuất sắc nhất của mình, dù Chúc Linh Linh nói vị trí này chỉ có thể là cô đảm nhận.
“Quyến Quyến, chúng ta không còn đường lui nữa.” Chúc Linh Linh kéo tay áo Lương Quyến, ghé sát bên tai cô thì thầm.
Bàn tay Lương Quyến khẽ run lên, lập tức tỉnh táo, rồi dần dần bình tĩnh lại giữa tiếng ồn ào huyên náo.
Anh béo cầm chiếc DV mini định ghi lại khoảnh khắc thiêng liêng trong buổi lễ khai máy, nhưng thời gian trong video cứ trôi qua từng giây từng phút, Lương Quyến vẫn giữ chặt mép vải đỏ, chưa chịu hành động.
“Đạo diễn Lương! Nhanh lên nào!” Anh béo đứng sau máy quay, không rõ tình hình, không nhịn được lớn tiếng nhắc.
Lương Quyến ngẩng đầu nhìn, khóe môi nhếch lên nở nụ cười với ống kính, rồi nghiến răng một cái, giữa tiếng reo hò vang dội, kéo mạnh tấm vải đỏ che phủ máy quay – biểu tượng của khởi đầu may mắn và thuận lợi.