[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 94: Đầu xuân năm thứ tám
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 94: Đầu xuân năm thứ tám
Chuyện ra mắt phụ huynh vốn là thứ phải đợi đến lúc tình cảm đong đầy, tự nhiên nước chảy thành sông. Nhưng trong tình cảnh hiện tại mà nghe được lời ấy từ miệng của Lục Hạc Nam, Lương Quyến mơ hồ ngửi thấy một chút khác thường.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Cô nhẹ nhàng nắm lấy tay Lục Hạc Nam đang đặt trên tay lái, không trả lời mà ngược lại hỏi lại, “Ở Kinh Châu xảy ra chuyện gì sao?”
Lục Hạc Nam hít sâu một hơi, ánh mắt thâm trầm dán chặt vào con đường bằng phẳng vắng lặng phía trước. Anh ấn cổ tay xuống, nắm chặt bàn tay đang đặt trên mu bàn tay mình của Lương Quyến.
“Không có gì to tát cả.” Anh mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại gượng gạo đến đáng thương.
Đáng tiếc là, dù chỉ là một biểu cảm rất nhỏ cũng không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Lương Quyến. Ngay khi cô vừa ngồi vào xe, cô đã nhận ra: anh rất mệt, đôi mắt tuy bình thản nhưng dưới mí là vẻ mỏi mệt gắng gượng.
“Ngay cả với em cũng không thể nói sao?” Lương Quyến không truy hỏi thẳng, chỉ nhẹ nhàng mà nói.
Lục Hạc Nam ngừng thở một nhịp, tay nắm lấy cô càng thêm chặt. Một lúc lâu sau, anh bình tĩnh nói: “Lương Quyến, cậu của anh bị bệnh. Trong lúc tổ chức cuộc họp cấp cao ở Trung Thịnh, ông ấy lên cơn đau tim.”
Lương Quyến giật mình, theo phản xạ nghiêng đầu hỏi: “Ông ấy sao rồi?”
“Đã đi một chuyến tới quỷ môn quan, may mà được cứu sống.” Giọng của Lục Hạc Nam vẫn đè nén, khoé miệng tuy nhếch lên, nhưng trong đó lại mang theo vài phần đắng chát.
Đường về Bắc Thành là một con đường làng điều kiện kém, ánh sáng không tốt, tầm nhìn hạn chế, nên những va quẹt nhỏ nhặt cũng thường xuyên xảy ra.
Lần này Lục Hạc Nam và Lương Quyến không được may mắn cho lắm, vừa mới rời đoàn phim chưa được mười phút đã bị kẹt xe ở đoạn đường chỉ cho phép một chiều đi lại.
Phía trước xảy ra tai nạn giao thông, không thể di chuyển trong chốc lát. Lục Hạc Nam dứt khoát tắt máy đậu xe bên vệ đường, trong ánh trăng yên tĩnh, anh và Lương Quyến đối diện thật sâu.
“Quyến Quyến, hình như anh chưa từng kể cho em nghe chuyện nhà mình.”
“Chưa từng.” Lương Quyến khẽ lắc đầu.
Thời gian để quyết định vạch ra vết sẹo chỉ là một giây. Rõ ràng anh biết có những lời một khi thốt ra sẽ như nước đổ khó hốt, nhưng Lục Hạc Nam vẫn muốn nói — là bây giờ.
Anh hạ kính xe xuống, châm điếu thuốc trong tay, khuỷu tay chống lên cửa xe, lúc nói chuyện thần sắc vẫn lạnh nhạt.
“Chị họ anh, Lục Nhạn Nam, là con gái duy nhất của cậu hai. Còn anh trai anh, Lục Sâm, là anh cùng cha khác mẹ. Lúc mẹ anh mang thai tám tháng, ba anh dẫn nhân tình cùng đứa con ngoài giá thú về nhà, mẹ anh tức giận đến mức sinh non.”
Cùng cha khác mẹ, con riêng, nhân tình… những từ vừa lạ vừa quen ấy khiến Lương Quyến – một người lớn lên trong gia đình yên ấm, cha mẹ yêu thương – nhất thời không dám thở mạnh.