[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 93: Mãi mãi là bao lâu?
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 93: Mãi mãi là bao lâu?
Lục Hạc Nam không đến tay không. Anh nắm tay Lương Quyến, vượt qua bụi lau cao ngang người, quay trở lại giữa phim trường, rồi đưa chìa khóa xe cho anh Lý phụ trách hậu cần.
“Đồ trong cốp và ghế sau phiền thầy Lý gọi người đến chuyển giúp,” Giọng điệu Lục Hạc Nam trầm ổn, khi nhìn thấy anh Lý còn hơi gật đầu một cái, giữ đủ thể diện cho đối phương.
Một tiếng “thầy Lý” trầm ổn, dè dặt khiến mí mắt Lương Quyến run mạnh một cái, trong phút chốc ngơ ngác luống cuống, thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải vừa rồi mình nghe nhầm không?
Gặp ai cũng gọi là “thầy”, không biết từ khi nào lại trở thành truyền thống trong giới giải trí. Nhưng truyền thống này, một người xưa nay chỉ đọc chuyên mục tài chính như Lục Hạc Nam mà cũng biết?
Đây rốt cuộc là địa bàn của người ta, Lương Quyến chẳng qua đang “trộm học nghề”, Lục Hạc Nam theo bản năng tự hạ thấp vị trí của mình. Khi nói còn hơi mỉm cười, cả ánh mắt cũng nhu hòa, khiến bản thân trông không còn nghiêm nghị như thường ngày.
Chính thái độ khiêm nhường đúng mực ấy lại khiến anh Lý – người xưa nay luôn mạnh miệng trong phim trường – cũng trở nên dè dặt không ít.
Ông lớn vì tình mà chịu hạ mình, kiểu tình tiết này e là ngay cả trong kịch bản cũng hiếm thấy.
Anh Lý, người đang được gọi là “thầy Lý”, hoảng hốt nhận lấy chìa khóa từ tay Lục Hạc Nam, vẻ mặt đầy thắc mắc: “Đây là?”
Nét cười trên mặt Lục Hạc Nam càng sâu, bàn tay nắm lấy tay Lương Quyến cũng bất giác siết chặt hơn chút, bật cười nhẹ giọng đáp: “Không phải Lương Quyến sắp đi sao? Cô ấy muốn cảm ơn mọi người, nên trước khi rời đi muốn mời cả đoàn ăn chút gì đó buổi chiều, nhờ tôi mang đến.”
Một câu nói mà Lục Hạc Nam khéo léo gộp chung cả lý do đến lẫn lòng biết ơn của Lương Quyến, nghe ra không khác nào là chuyện của hai vợ chồng.
Nghe đến “ăn chiều”, mắt anh Lý lập tức sáng rực. Nhưng đứng trước mặt Lục Hạc Nam, anh ta vẫn cố tỏ ra trầm ổn, lấy phong thái của một quản lý hậu cần ra mà chịu đựng, cười cợt mở miệng trêu đùa.
“Ăn chiều hả?” Anh Lý cười hỏi lại, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh hoàng hôn thấp dần nơi chân trời, mạnh dạn đùa thêm một câu: “Phải gọi là ăn đêm mới đúng!”
Chúc Linh Linh và Vương Hải Nguyên chào hỏi xong, sóng vai bước tới, thấy anh Lý chưa được mấy phút đã để lộ bản tính, vội lên tiếng ngắt lời.
“Thôi đi anh Lý, có ăn là mừng rồi, một chữ bẻ đôi cũng không biết, mà trước mặt khách quý lại còn giở trò nói chữ nói nghĩa à?”
Chữ “khách quý” nặng rõ được nhấn mạnh khiến anh Lý đang lâng lâng chợt bừng tỉnh, cũng tại Lục Hạc Nam quá dễ gần, khiến anh ta cao hứng đến quên cả vị trí của mình.
Thấy đạo diễn Vương Hải Nguyên và Chúc Linh Linh đều đã đứng cạnh Lục Hạc Nam, anh Lý lập tức tỏ ra biết điều, cầm chìa khóa xe lùi lại vài bước, đợi đi xa rồi mới bắt đầu lớn tiếng gọi: Lương Quyến mời mọi người ăn đêm! Đồng thời phất tay ra hiệu cho mấy cậu trẻ trong nhóm mau đi chuyển đồ ra.