[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 92: Xứng đôi
Không biết có phải là câu chúc “được trời quyến cố, mọi sự hanh thông” mà Lục Hạc Nam hay nói thật sự linh nghiệm hay không, mà trong suốt quá trình quay ‘Nhớ Lan Nhân’, tám chữ ấy lại thực sự linh ứng trên người Lương Quyến.
Sư phụ mà Chúc Linh Linh giới thiệu cho Lương Quyến – Vương Hải Nguyên – tuổi không lớn, chỉ tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu. Khuôn mặt búng ra sữa, sống mũi cao, gọng kính dày đen sì đặt trên mũi, toàn thân mang theo kiểu hài hước của người trẻ đã thành danh.
Ngày đầu gặp mặt, Lương Quyến tò mò đến mức đứng sát bên Chúc Linh Linh, len lén quan sát người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới, vậy mà nhìn kiểu gì cũng không thấy nổi nửa điểm khí chất nghệ sĩ.
Mãi đến khi màn giới thiệu bản thân vòng vo quen thuộc kết thúc, rồi được Chúc Linh Linh dẫn đi ngồi xuống một cách khách sáo, Vương Hải Nguyên mới hắng giọng, nghiêm mặt lại, bắt đầu giảng dạy kiến thức chuyên ngành điện ảnh với ngữ điệu sinh động. Phải đến lúc ấy, Lương Quyến mới như tỉnh mộng, nhận ra người đàn ông đang thao thao bất tuyệt trước mặt mình, thực sự là một kho báu đáng giá biết bao.
Bị thế giới điện ảnh chấn động đến choáng váng, Lương Quyến cũng không quên thầm chửi bản thân trong lòng một trận vì cái thói đánh giá người khác bằng vẻ ngoài.
Buổi học đầu tiên còn chưa kết thúc, cô đã nói cười thân thiết với Vương Hải Nguyên, câu đùa cũng văng ra không hề ngại ngùng. Thấy hai người hợp nhau như vậy, buổi học thứ hai, Chúc Linh Linh cũng yên tâm để mặc họ, tự đi lo chuyện của mình.
Dù là tay mơ hoàn toàn với điện ảnh, nhưng Lương Quyến lại rất có năng khiếu, tốc độ lĩnh hội nhanh đến mức vượt xa dự đoán của Vương Hải Nguyên.
Trước khi chính thức bấm máy ‘Nhớ Lan Nhân’, trùng vào kỳ nghỉ lễ 1/5, “người học thành tài” Lương Quyến vẫn xách vali ở lì trong đoàn phim của Vương Hải Nguyên, cả ngày quanh quẩn cạnh màn hình theo dõi, vừa nghe vừa quan sát, làm nhiều nói ít, tự mình cảm nhận sức hấp dẫn mãnh liệt của nghệ thuật điện ảnh.
Lương Quyến thông minh, EQ cao, lại xinh đẹp, từ diễn viên chính đến hậu cần trong đoàn phim đều quý mến cô – chỉ trừ sư phụ Vương Hải Nguyên, người cứ thấy mặt cô là lại cau có.
Tới ngày thứ năm ăn ở sinh hoạt cùng đoàn, Vương Hải Nguyên bị tra khảo một ngày mười vạn câu hỏi “vì sao” của Lương Quyến đến mức tai muốn nổ tung.
Khó khăn lắm mới chờ đến ngày cuối kỳ nghỉ, hôm ấy trời trong gió mát, thời tiết cũng đẹp như tâm trạng của Vương Hải Nguyên vậy.
Tiếc là tâm trạng ấy không kéo dài được bao lâu.
Tưởng rằng sắp có thể quay về những ngày tháng yên bình, Vương Hải Nguyên vừa nhẩm nhẩm hát, vừa nhẹ nhàng bước lên xe buýt của đoàn phim, còn chưa kịp hô một câu “mọi người đông đủ rồi, xuất phát thôi”, thì đã thấy Lương Quyến ngồi ở hàng ghế sau ôm cái ghế gấp, cười tươi rói, lẫn vào đám người.
Trước bao ánh nhìn, Vương Hải Nguyên đanh mặt, không nói một lời liền rút điện thoại ra gọi thẳng cho Chúc Linh Linh, mắng cho một trận, đòi cô lập tức đến đón Lương Quyến về.