[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 9: Hôm nay còn phải đãi ai khác ăn nữa sao?
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 9: Hôm nay còn phải đãi ai khác ăn nữa sao?
Tuy đang là giờ cơm, nhưng phần lớn mọi người vẫn còn ở trong hội trường xem lễ kỷ niệm thành lập trường, nên trong căng tin cũng không đông lắm.
Lương Quyến chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, vừa đặt chiếc túi mang theo xuống bàn để giữ chỗ thì nghe thấy điện thoại của Lục Hạc Nam rung lên trên mặt bàn. Cô liếc mắt nhìn qua, hiển thị cuộc gọi đến là Sở Hằng.
Lục Hạc Nam chẳng có ý tránh né, thản nhiên nghe điện thoại ngay trước mặt Lương Quyến. Người bên kia thao thao bất tuyệt, còn anh thì chỉ “ừ” vài tiếng ngắn gọn để tỏ vẻ mình vẫn đang nghe.
Chuyện có vẻ khá nghiêm trọng, Lương Quyến nhìn thấy chân mày của Lục Hạc Nam từ giãn ra thành nhíu chặt, ngồi đối diện cũng bắt đầu cảm thấy lúng túng.
Cảm giác không giúp được gì, thật sự rất tệ.
Cuộc gọi kéo dài suốt mười phút, chắc nhận ra mình hơi bỏ rơi người đối diện, Lục Hạc Nam nghiêng nhẹ điện thoại ra một bên, hạ giọng trao đổi với cô: “Xin lỗi, em đi mua cơm trước nhé, bên này anh còn phải đợi một lát.”
Lương Quyến thấy điện thoại vẫn kề sát tai anh, trong máy còn vọng ra tiếng người nói yếu ớt, biết là cuộc gọi chưa kết thúc. Cô bất giác nghiêng người tới trước, cũng hạ giọng đáp lại: “Được thôi, anh muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, em chọn món em thích đi.” Về chuyện ăn uống, anh xưa nay không quá kén chọn, mỗi lần ăn cũng đều để người đi cùng tự quyết định.
Nhưng câu đó lại khiến Lương Quyến khó xử, cô ngập ngừng hỏi thêm: “Vậy có kiêng món gì không?”
Cũng là cái lắc đầu trong dự liệu.
Nhận được câu trả lời phủ định của Lục Hạc Nam, Lương Quyến cũng không nói thêm gì nữa, cầm thẻ cơm đi chọn món, để lại cho anh một không gian yên tĩnh hơn.
Trong không gian yên tĩnh đó, nội dung cuộc điện thoại lại chẳng mấy đứng đắn.
Vừa nghe thấy giọng con gái bên cạnh, Sở Hằng bên kia điện thoại theo phản xạ lập tức im bặt để nghe ngóng, nhưng giọng của Lương Quyến và Lục Hạc Nam nói chuyện thật sự quá nhỏ, khiến anh ta chẳng nghe ra được gì rõ ràng.
“Ăn cơm với con gái à?” Sở Hằng cười thăm dò.
Lục Hạc Nam khẽ nhếch môi, nhàn nhạt ừ một tiếng, hoàn toàn không có ý định nói nhiều.
Sở Hằng sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội trêu chọc này, liền tiếp tục hỏi: “Từ khi nào vậy? Ngày nào tôi cũng dính với cậu, mà không hề biết chuyện này, chuyện này không phải nên báo cáo cho chị Nhạn Nam với anh Sâm biết một tiếng sao?”
“Có gì mà báo với không báo, chỉ là sinh viên do Hoa Thanh tiếp đãi thôi.” Tâm trạng Lục Hạc Nam đang tốt, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, lời nói cũng nhiều hơn, “Tôi cảnh cáo cậu này, đừng nhiều chuyện trước mặt chị tôi với anh tôi!”
Sở Hằng tặc lưỡi một tiếng, căn bản chẳng coi lời cảnh cáo của anh ra gì.
Chuyện đùa kết thúc, hai người quay lại đề tài chính.
“Thanh Viễn tính tình còn hơi rụt rè, lúc tôi không có mặt, cậu chăm sóc nó giúp tôi.” Câu chuyện quay về Tống Thanh Viễn, mỗi khi nhắc đến đứa em họ này, Lục Hạc Nam lại mang theo vài phần lo lắng.