[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 88: Những vết đỏ nơi khóe mắt
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 88: Những vết đỏ nơi khóe mắt
Chỉ cách một đêm ngắn ngủi, khi Lương Quyến lại đẩy cửa bước vào phòng nghiên cứu chuyên dụng của đoàn phim ‘Nhớ Lan Nhân’, cô cảm thấy rõ ràng có một nỗi hoang hoải của “vật còn người mất”.
Trước đây luôn cảm thấy căn phòng này nhỏ hẹp, nếu đoàn phim phải họp mặt đầy đủ thì nhất định sẽ chật như nêm cối. Mấy người mắc bệnh trì hoãn giai đoạn cuối, hay đi trễ, đều phải nhón chân đứng ngoài cửa, chen chúc mà nín thở lắng nghe nội dung cuộc họp vang lên từ trung tâm đám đông.
Thế nhưng giờ đây, toàn bộ thiết bị quay phim đã được dọn đi, khiến căn phòng nhỏ hẹp bỗng sáng sủa hơn hẳn.
Dù thiếu vắng phần lớn thiết bị, nhưng số người vẫn tạm xem là đầy đủ, nhất là nhóm diễn viên thì gần như đến đông đủ.
Vừa thấy Lương Quyến đẩy cửa bước vào, mấy người đang như rắn mất đầu trong phòng lập tức nhích người, lục tục kéo ra cửa đón.
Trong căn phòng trống trải, kết hợp với những gương mặt u sầu tựa như chó mất nhà của mọi người, bầu không khí cũng trở nên nặng nề.
Lương Quyến chỉnh lại tinh thần, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ, dịu giọng pha trò: “Còn tưởng đâu mọi người cũng bỏ chạy hết rồi chứ!”
Câu nói đùa đúng lúc ấy khiến mấy người đang buồn rầu cũng bất giác nở ra nụ cười đã lâu không thấy.
Vượt qua một ngọn núi lại có một ngọn núi khác chờ. Việc đầu tư cho bộ phim vẫn chưa ngã ngũ, đạo diễn lại bỏ đi trước, nếu chuyện này mà lan ra thì e sẽ trở thành trò cười của cả Học viện Nghệ thuật.
Nam chính Dương Nhất Cảnh hắng giọng, là người đầu tiên lên tiếng đáp lời Lương Quyến: “Dù có bỏ chạy, thì bọn tôi cũng không thể chạy theo người như Tô Nguyệt Ngâm được.”
Dương Nhất Cảnh trong khoa diễn xuất cũng xem như có chút tiếng nói, anh vừa mở lời, mấy đàn em tính tình thẳng thắn, trẻ tuổi phía dưới cũng lập tức rì rầm phụ họa.
“Đúng vậy đúng vậy! Người gì mà nhân phẩm tệ quá thể!”
“Liên hoan phim thì sắp qua nửa rồi, cô ta làm đạo diễn mà giờ lại bỏ ngang!”
Lương Quyến không nhớ nổi tên mấy người đang nói đó, cô đưa mắt nhìn một vòng những gương mặt còn lạ, mới phát hiện ra bên bệ cửa sổ có một người đang hút thuốc, gió lùa tới chỗ cô — Chúc Linh Linh.
Nghe đàn em lầu bầu, gương mặt lạnh lùng kiêu sa của Chúc Linh Linh lộ ra vài phần khó chịu, cô dụi tắt điếu thuốc, đôi chân dài chống đất, chậm rãi bước từng bước về phía đám đông.
Cô mặt lạnh như tiền, vung tay đấm một phát vào người đang mắng nhiệt tình nhất.
“Được rồi, mấy người học đâu cái kiểu chê bai người ta sau lưng thế hả!”
Cậu em bị đấm bất ngờ nhưng cũng không nổi giận, mặt đỏ như gấc, chỉ biết cười khờ khạo.
Lương Quyến cũng bật cười khẽ, ánh mắt nhìn về phía Chúc Linh Linh: “Linh Linh, cậu nghĩ sao?”
“Tôi không nghĩ gì hết.” Chúc Linh Linh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như chẳng quan tâm, nhún vai thờ ơ trả lời, “Cậu muốn quay thì tôi quay, cậu không muốn quay thì tôi đi.”