[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 87: Cô muốn anh đối xử công bằng, nhưng lại muốn anh vì cô mà phá lệ
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 87: Cô muốn anh đối xử công bằng, nhưng lại muốn anh vì cô mà phá lệ
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tâm trạng của Lương Quyến hoàn toàn bình thường. Cô và Lục Hạc Nam đều rất ăn ý mà không hề nhắc đến sự cố tối qua, những cảm xúc chất chồng khó nói kia, cứ thế bị mặc định là thứ hiểu ngầm không cần lời.
Từ góc nhìn thứ ba, một đôi tình nhân cố gắng yêu, cố gắng nắm giữ nhau, trông chẳng khác nào đang chạy đua với ông trời – kẻ chẳng mấy ưa cái gọi là viên mãn.
Lương Quyến vốn giỏi lên kế hoạch, lần đầu tiên trong đời chỉ mong những ngày tháng tưởng chừng bình lặng này có thể trôi qua tạm bợ, sống ngày nào hay ngày đó.
Không cầu kiếp sau hay thiên trường địa cửu, chỉ mong hôm nay yên ổn, không chia ly.
Chuyện Tô Nguyệt Ngâm đâm sau lưng cả đoàn phim ‘Nhớ Lan Nhân’, rốt cuộc cũng không thể giấu được lâu. Lương Quyến vừa thức dậy chưa đến nửa tiếng, bữa sáng mới ăn được một nửa, thì điện thoại của Chúc Linh Linh đã gọi tới.
Câu đầu tiên vừa mở miệng đã khiến Lương Quyến sững người.
“Tô Nguyệt Ngâm dẫn cả tổ đạo diễn bỏ đi rồi.”
Giọng Chúc Linh Linh mang theo sự dửng dưng lạnh nhạt, kiểu thông báo cho có khiến Lương Quyến vừa bực vừa buồn cười. Nhưng cái thái độ thờ ơ đó, lại vô tình xoa dịu sự bất an trong lòng cô.
Cảm giác thư thái hiện rõ trên người Chúc Linh Linh.
Lương Quyến đặt điện thoại lên bàn ăn, bật loa ngoài, rồi từ tốn gắp miếng trứng ốp la Lục Hạc Nam vừa chiên, nhét vào miệng, giễu cợt hỏi: “Đạo diễn chạy mất rồi, vậy mà nữ chính như cậu lại còn bình thản thế này.”
Chúc Linh Linh có lẽ vừa vào khu giảng đường, gió lùa không còn, không gian quanh cô yên tĩnh hẳn, giọng nói lạnh băng truyền tới tai Lương Quyến, chẳng buồn thương lượng, khiến lòng cô lay động.
“Cậu còn chưa chạy mà?” Chúc Linh Linh bước vào phòng thảo luận trống hoác, đứng giữa đống “phế tích”, nở nụ cười rạng rỡ như chuyện hiển nhiên, “Tôi có gì phải lo?”
Cô không phải người thích làm quá, thông báo xong là dứt khoát cúp máy, để lại Lương Quyến cúi đầu nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt ngóm, ngẩn người.
“Em tính xử lý chuyện này thế nào?”
Tiếng nói vang lên bất ngờ từ phía sau khiến vai Lương Quyến khẽ run, cô quay đầu lại, là Lục Hạc Nam đang bưng ly sữa từ bếp bước ra.
“Anh biết rồi à?” Lương Quyến nhận lấy ly sữa, nhấp một ngụm, nhiệt độ vừa vặn.
Lục Hạc Nam kéo ghế đối diện cô, khẽ gật đầu, nói một cách thản nhiên: “Không sớm hơn em bao nhiêu, nửa đêm hôm qua lão Kim mới gọi báo.”
Lương Quyến uống cạn hơn nửa ly, nghe đến cái tên Kim Thủ Thần, cô đặt ly xuống, làm ra vẻ vô tình hỏi: “Sao lại là lão Kim nói cho anh biết?”
Lục Hạc Nam nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, thẳng thừng kể hết chuyện phía sau lưng của Tô Nguyệt Ngâm.
“Cô ta ra tay cũng đủ độc, chỉ tiếc đầu óc không theo kịp.” Lương Quyến khẽ cười lạnh, cúi đầu, ngón tay thon dài vuốt nhẹ ly sữa còn ấm.