[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 86: Nhưng cô thì nhất định phải vẹn toàn
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 86: Nhưng cô thì nhất định phải vẹn toàn
Cuối cùng, trong cơn bùng nổ cảm xúc đến tuyệt vọng, Lương Quyến co mình trong lòng Lục Hạc Nam, vừa khóc vừa thiếp đi.
Người vốn dĩ cao ráo như cô, lúc này lại cuộn tròn ở một góc giường, ngẩng lên chỉ thấy bé nhỏ như nhụy của một đóa hồng — đẹp đẽ nhưng mong manh, dễ héo tàn.
Thấy cô trong mơ vẫn cau chặt đôi mày, Lục Hạc Nam thầm nghĩ, có lẽ anh vốn không phải là một người biết chăm hoa.
Phòng ngủ không bật đèn, trong bóng tối lờ mờ, nguồn sáng duy nhất đến từ bên ngoài khung cửa sổ — ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm vô tận. Ánh trăng mờ ảo xuyên qua từng tầng mây, không cho phép phản kháng, dịu dàng rót vào căn phòng, phủ nhẹ lên gương mặt Lương Quyến.
Ánh trăng đêm nay thật dịu dàng và sáng trong, soi rõ dấu lệ còn vương trên gương mặt cô, cũng soi rõ khoảng trống đang khoét sâu trong tim Lục Hạc Nam — một vết nứt như vách đá đột ngột gãy gập nơi đỉnh núi.
Anh chống một tay ngồi dậy, rồi nghiêng người nhẹ nhàng đặt cô nằm thẳng.
Mất đi vòng tay anh một cách bất chợt khiến giấc ngủ của Lương Quyến trở nên chập chờn, bất an. Sợ đánh thức cô, Lục Hạc Nam đành giữ nguyên tư thế gò bó ấy, không dám nhúc nhích.
Trong khoảng lặng chờ đợi, anh nhìn cô không rời mắt. Ánh nhìn mang theo sự dò xét và hoài nghi ấy không phải hướng đến cô, mà là chính bản thân mình — nghi ngờ tình yêu này đến có phải là sai thời điểm, và cả những hành động mang danh “vì yêu” liệu có phải quá tự cao?
Thật nực cười, một người luôn tự tin đến mức thành tự phụ, lần đầu tiên trong đời lại mất đi sự chắc chắn — lại vì chính tình yêu của mình.
Một tình yêu đầy sơ hở, chồng chất lỗi sai.
Khi nhận ra nhịp thở gấp gáp của Lương Quyến dần chuyển thành nhịp thở đều đặn, Lục Hạc Nam nhẹ nhàng cử động cánh tay tê cứng, sau đó rón rén bước xuống giường, đi vòng sang phía cô nằm, rồi ngồi bệt xuống sàn.
“Sao em lại hay khóc đến thế chứ?”
Anh cười lắc đầu, khẽ thở dài, ngón tay lướt thật nhẹ lên gương mặt cô. Bắt đầu từ cằm, anh chậm rãi lau đi từng dấu lệ khô lại như vết sẹo.
“Hồi chưa yêu anh, hình như chưa từng thấy em rơi nước mắt.”
Lau hết nước mắt, bàn tay thô ráp ấy vẫn không chịu rời đi, dừng lại trên cánh môi đỏ hồng của cô, như vuốt ve, như lưu luyến. Anh nheo mắt, như chìm vào dòng ký ức.
Lần đầu gặp nhau, Lương Quyến mang trong mình một sức sống chẳng biết sợ trời sợ đất. Trước những lãnh đạo nhà trường mà cô không thể đấu lại, vẫn dám không tiếc hủy hoại tiền đồ, xông vào tận bàn tiệc chỉ để đòi lại công bằng cho bạn cùng phòng, bằng ánh mắt kiên cường và bất khuất.
Khi đó, khí chất của cô tuy còn non trẻ, nhưng lại có sự quyết liệt không đạt được mục đích thì không dừng — khiến cả những kẻ đang ở vị trí cao, luôn do dự trước mọi bước đi, cũng bất giác bị chấn động.
Nhưng giờ đây, dù Lương Quyến vẫn đang ở ngay trong tầm mắt, Lục Hạc Nam lại đột nhiên nhận ra — chính mình đang từng chút từng chút, tước đoạt đi nguồn sống chói sáng nhất của cô.