[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 84: Là lan nhân trong hồi ức, không cần đến kết cục
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 84: Là lan nhân trong hồi ức, không cần đến kết cục
Việc đàm phán hợp tác cụ thể giữa Phổ Huệ và Lương Quyến, về lý mà nói, là sân khấu của Kim Thủ Thần. Người ở tầng lớp cao hơn như Lục Hạc Nam cũng không giành phần nổi bật, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh Lương Quyến, rót trà rót nước, làm một món đồ trưng bày đạt chuẩn.
Ban đầu, Kim Thủ Thần còn e dè vì mối quan hệ giữa Lương Quyến và Lục Hạc Nam, không dám được đằng chân lân đằng đầu trong chuyện lợi ích. Sau khi giằng co vài hiệp, thấy Lục Hạc Nam không có ý định mở miệng giúp Lương Quyến, ông ta mới dần dần bày ra khí thế ép giá nghiền nát đối phương thường ngày của mình.
Hợp tác thương trường, ai cũng vì chủ mình, chẳng ai rảnh mà quan tâm bạn là bạn gái của ai.
Lương Quyến rốt cuộc vẫn là sinh viên đại học chưa ra đời, đối mặt với khí thế bức người, mặc cả đến đỏ mắt của Kim Thủ Thần, cô dần dần có phần không chịu nổi.
Dù là vậy, cô cũng không hề mở miệng cầu cứu Lục Hạc Nam đang ngồi bên cạnh.
Thực ra, trong cuộc hợp tác với Phổ Huệ lần này, dù tính kiểu gì, thì bên chịu thiệt vẫn là Phổ Huệ. Nghĩ đến điều này, Lương Quyến vẫn luôn giữ nụ cười nhã nhặn trên môi.
Phần hợp tác mà Lục Hạc Nam tạm thời nhận cho khu vực Đông Bắc lần này khiến Kim Thủ Thần không hề chuẩn bị trước, ông chỉ có thể lấy chiếc laptop mang theo bên mình, thảo một bản dự thảo hợp đồng sơ bộ, trước tiên chốt lại những yêu cầu cơ bản.
Những chi tiết còn lại, đợi ông về Thịnh Châu rồi để thư ký bổ sung thêm.
Tán gẫu một hồi, cuối cùng Kim Thủ Thần mới chợt nhớ ra cần hỏi tên phim ngắn của Lương Quyến. Nếu không phải vì tên phim phải được ghi vào hợp đồng, e là ông ta mãi cũng chẳng nhớ ra để hỏi.
Dù sao thì phim tên gì đối với ông mà nói cũng chẳng quan trọng, chỉ cần Phổ Huệ có thể thu lợi là đủ.
“Cô Lương, vừa rồi quên hỏi, bộ phim ngắn của các cô tên gì vậy?” Kim Thủ Thần vừa gõ bàn phím, vừa hỏi, đến cả ánh mắt cũng không rời khỏi màn hình máy tính.
Lương Quyến nâng ly thủy tinh, ngón tay bất an xoa nhẹ thành ly, cuối cùng mỉm cười, chậm rãi trả lời: “Nhớ Lan Nhân.”
“Nhớ Lan Nhân?” Ngón tay đang gõ phím của Kim Thủ Thần khựng lại, lẩm bẩm lặp lại cái tên, rồi tò mò hỏi lại: “Là chữ ‘Lan Nhân’ trong thành ngữ ‘lan nhân nhứ quả’ phải không?”
“Vâng.” Lương Quyến khẽ cười, đặt ly thủy tinh xuống, từng chữ từng lời trả lời, “Tên tôi đặt, chính là dựa theo thành ngữ đó.”
Là một người sáng tác gốc có năng lực, Lương Quyến kiên nhẫn trả lời thắc mắc của Kim Thủ Thần, mà ánh mắt Lục Hạc Nam ngồi bên có thoáng sững sờ cũng không hề lọt vào khóe mắt cô.
“Cái tên thật nghệ thuật.” Kim Thủ Thần không tiếc lời khen ngợi, nhưng sau cặp kính mỏng trong suốt, lại ẩn chứa chút tiếc nuối khó nhận ra.
Ông ta cố ý nâng cao giọng, làm ra vẻ vui vẻ mà đùa một câu: “Xem ra cái kết phim này, e là chẳng mấy tốt đẹp.”
Chữ “lan nhân” vĩnh viễn không thể tách rời “nhứ quả”, đã gọi là ‘Nhớ Lan Nhân’, ắt hẳn nhứ quả đã kết thành từ lâu rồi.