[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 8: Rõ ràng là muốn giấu kỹ như báu vật riêng mình
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 8: Rõ ràng là muốn giấu kỹ như báu vật riêng mình
“Muốn, đương nhiên là muốn rồi!” Lương Quyến gần như theo phản xạ tự nhiên mà bật thốt lên, nói xong lại như sợ Lục Hạc Nam đổi ý, cô bước nhanh thêm hai bước về phía anh, nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo anh.
Hành động của Lương Quyến tuy nhẹ nhưng lại khá rõ ràng, cánh tay giấu dưới lớp áo khoác rộng cũng lộ ra một đoạn. Lục Hạc Nam nhìn chằm chằm cổ tay trắng muốt ấy, im lặng chớp mắt mấy cái, nhưng lại lạ lùng là không hề rút tay lại.
Hành động tinh tế ấy không thoát khỏi mắt Thành Tấn, lòng anh như bị ai bóp nghẹt. Lương Quyến chưa bao giờ thân mật với anh như vậy, dù chỉ một lần.
“Vậy thì tôi đi cùng hai người!” Thành Tấn siết chặt nắm tay, không cam lòng mà tiếp tục tranh giành.
“Thành Tấn, buổi lễ vẫn chưa kết thúc mà, ở đây vẫn còn cần đến cậu.” Lương Quyến nói, rồi dừng lại như đang nghĩ cách để nói tiếp, “Hơn nữa, mình và anh Lục còn một vài việc riêng cần giải quyết.”
Lục Hạc Nam đồng ý giúp cô giải quyết chuyện của Hàn Nguyệt Như, nhưng vẫn chưa có gì là chắc chắn. Chuyện chưa chắc ăn, cô không muốn nói ra để tránh bạn bè mừng hụt. Thế nên, cô dùng “việc riêng” để bao quát tất cả.
Nhưng hai chữ ấy khi rơi vào tai hai người đàn ông kia lại mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Cuộc đọ sức giữa đàn ông với nhau, vốn chẳng cần nhiều lời – chỉ cần vài chiêu là biết ai thắng ai thua.
“Được rồi, có chuyện gì thì liên lạc với mình sau nhé.” Thành Tấn siết chặt tay, cố gắng giữ vững chút tự tôn cuối cùng của mình.
Lục Hạc Nam dường như chẳng hề để ý đến khuôn mặt thất sắc của Thành Tấn, khóe môi cong lên như cười mà không phải cười, lơ đãng nói: “Vậy thì xin lỗi nhé, bạn học nhỏ, hẹn gặp lại lần sau.”
Trước năm hai mươi tuổi, Lục Hạc Nam là kiểu người ngông cuồng quen rồi. Mãi đến khi rời khỏi sự bảo bọc của gia đình để tự thành lập công ty, cùng anh em va vấp khắp nơi trong sự nghiệp, anh mới dần thu lại tính khí tệ hại, dùng vẻ ngoài dịu dàng để che đậy nội tâm đầy vết xước.
Những trò vặt vãnh mà sinh viên nam hay dùng để gây chú ý, tranh giành nhau chỉ để lấy lòng con gái – anh đã chơi rồi, giờ cũng chẳng còn hứng thú.
Nhưng với Lương Quyến, mọi thứ lại hơi lệch đường ray.
Lục Hạc Nam đứng ở đầu gió, được cô cho phép, anh nghiêng đầu cắn điếu thuốc, một tay bật lửa, một tay làm động tác che gió cho lửa.
Gió thu ở Bắc Thành thổi mạnh, Lục Hạc Nam bật lửa mấy lần liền, nhưng tia lửa yếu ớt còn chưa kịp bén vào đầu điếu thuốc đã bị gió tắt phụt đi.
Bắc Thành đúng là chẳng có gì tốt, đến cả gió cũng như đang đối đầu với anh.
Lục Hạc Nam thở dài, định thôi không hút nữa. Bật lửa còn chưa kịp rời khỏi điếu thuốc, một đôi tay trắng mịn thon dài bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh, ngón tay vụng về che gió cho ngọn lửa.
Lục Hạc Nam ngước mắt liếc nhìn Lương Quyến, không nói gì, chỉ tiếp tục bật lửa lần nữa.
Một đốm lửa cam đỏ lại bùng lên, dù gió thu có lạnh lùng đến đâu, nó vẫn được bàn tay cô gái ấy che chắn vững vàng. Lục Hạc Nam hơi cúi đầu, dựa vào tay của Lương Quyến mà châm thuốc.