[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 75: Thứ ý niệm xấu xa, thậm chí còn thấp hèn hơn cả dã thú
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 75: Thứ ý niệm xấu xa, thậm chí còn thấp hèn hơn cả dã thú
Một khi đã bắt đầu làm chuyện sai trái, nó sẽ dễ dàng trở thành cơn nghiện khó mà dừng lại.
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đầu óc mơ hồ của Lương Quyến chợt thoáng qua câu nói: “Lửa dại cháy hoài không dứt, gió xuân thổi qua lại bừng lên.”
Tâm trạng cô cũng thay đổi rất nhanh. Ban đầu, những ngón tay trắng trẻo chỉ khẽ chạm lên khuôn mặt đẫm mồ hôi, lông mày và ánh mắt ẩn hiện sự ngại ngùng xen lẫn chút rụt rè. Nhưng vẻ dịu dàng đó chẳng kéo dài được bao lâu, Lương Quyến đã bắt đầu thấy hơi bực mình.
Dù giận là thế, nhưng chẳng mắng được câu nào. Bởi lẽ cơn buồn ngủ cứ xâm chiếm dần ý thức, kéo theo sự tỉnh táo cũng biến mất ngay khoảnh khắc cô chìm vào giấc mộng.
Trái lại, Lục Hạc Nam vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại vô cùng khổ sở.
“Quyến Quyến.” Anh nghiêng đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc cô đang xõa trên giường, khẽ gọi một tiếng.
Dưới ánh nắng rạng rỡ, gương mặt trắng hồng của Lương Quyến ánh lên vẻ ướt át, chỉ có đôi môi hơi bóng nước là điểm nhấn rực rỡ duy nhất.
Chỉ trách cô lúc này quá đỗi xinh đẹp, khiến ánh mắt Lục Hạc Nam vốn chưa nguôi sóng gió lại thêm trầm đậm. Khi cơn đau tức cơ thể dâng đến cực hạn, anh không muốn thừa nhận — bản thân lại nảy sinh thứ ý niệm xấu xa, thậm chí còn thấp hèn hơn cả dã thú.
May là chỉ thoáng qua, rồi anh lập tức đè nén nó xuống.
Không phải vì anh giữ gìn hình tượng quân tử cổ hủ gì, chỉ là anh thầm nghĩ, nếu cô đang tỉnh, ánh mắt ngấn lệ nhìn anh mơ màng, đôi môi đỏ mấp máy gọi tên anh — như thế mới thật đúng lúc, đúng tình.
Tệ thật. Anh chẳng phải dạng “Liễu Hạ Huệ” gì cho cam.
Cô gái mềm mại trong lòng anh đang ngủ rất sâu, hơi thở đều đều và trông hoàn toàn không đề phòng gì cả.
Rốt cuộc là chuyện gì đây? Là cô chủ động trêu chọc, là cô vờ tốt bụng đề nghị giúp anh “dập lửa”, rồi lại chính cô bỏ mặc anh giữa chừng, để ngọn lửa đó mặc sức thiêu đốt anh đến tận xương tủy.
Càng nghĩ Lục Hạc Nam càng tức, nhưng cuối cùng chỉ bật cười bất lực.
Anh chống người dậy, rút người ra khỏi Lương Quyến, rồi cúi đầu, dùng trán nhẹ nhàng chạm vào má cô, trách yêu: “Đồ vô lương tâm, bỏ anh lại một mình.”
Người bị mắng đang ngủ rất ngoan ngoãn, chẳng hề giống ban ngày cãi nhau chí chóe tí nào.
Lục Hạc Nam vừa dứt lời, Lương Quyến dường như cảm nhận được điều gì, liền rúc vào lòng anh như đang hối lỗi, như muốn dỗ dành.
Ánh mắt Lục Hạc Nam tối đi, tay ôm eo cô cũng siết chặt hơn.
“Ấm quá…” Mặt Lương Quyến ửng hồng, lưng thả lỏng ra, vô thức thì thầm một câu.
Cô không mặc gì cả, chiếc chăn lụa vừa phủ lên người cũng bị Lục Hạc Nam giật đi lúc cao trào. Giờ cơn nóng đã qua, làn da trắng nõn trần trụi giữa không khí, cô gái mới mơ màng cảm thấy lạnh.