[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 73: Vừa khít với tay anh
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 73: Vừa khít với tay anh
Gió xuân đầu mùa nhè nhẹ thổi qua những tòa nhà, mang theo chút ấm áp xua đi cái lạnh còn sót lại, lướt qua gò má, chạm nhẹ nơi đuôi mắt, vô tình khuấy động giọt lệ long lanh trong mặt hồ bình lặng.
Lương Quyến cố kìm nén, nước mắt rơi vốn không một tiếng động, nhưng qua ống nghe điện thoại truyền đến tai Lục Hạc Nam lại như âm thanh vang vọng đập xuống đất, rõ ràng và nặng nề.
“Em khóc rồi à?” Lục Hạc Nam siết chặt điện thoại, yết hầu khẽ chuyển động, trong lòng đột nhiên dâng lên một nỗi hoảng loạn vô cớ.
Làm sao đây? Hình như anh lại khéo quá hóa vụng mất rồi.
Giọng anh gấp gáp, bước chân theo đó cũng nhanh hơn hẳn. Nghe nhịp bước đều đặn qua lại, Lương Quyến nghĩ, có lẽ anh đang chạy. Nhưng chẳng phải anh nói đang ăn trưa với đối tác sao? Chạy cái gì chứ?
“Xin lỗi em, Quyến Quyến… là trò đùa này không vui phải không? Thật ra anh…”
Không nhận được hồi đáp, Lục Hạc Nam chỉ có thể tự mình giải thích giữa khoảng im lặng kéo dài. Nhưng còn chưa nói hết câu đã bị một tiếng đáp khẽ, run rẩy của Lương Quyến ngắt ngang.
“Không sao đâu, anh đừng lo.” Lương Quyến cố gắng nhếch môi, đưa tay lau đi giọt lệ vẫn còn đọng nơi hàng mi, “Là do gần đây em nhạy cảm quá thôi, không liên quan đến anh.”
“Chúc mừng ngày Cá tháng Tư.” Lương Quyến mỉm cười, trả lại lời chúc không đúng lúc của Lục Hạc Nam.
Cuộc gọi lại rơi vào yên lặng. Hai đầu dây chỉ còn truyền đến hơi thở nhẹ lẫn nhau, và tiếng bước chân vội vã nối tiếp.
Từ phía sau giảng đường đến con phố ăn vặt trước cổng trường có hai lối đi. Một là con đường lớn thẳng tắp, đèn sáng rực rỡ, người xe tấp nập. Lối còn lại là con đường nhỏ rợp bóng cây, ít người qua lại.
Con đường nhỏ tuy có nhiều điểm bất tiện, nhưng lại ngắn hơn và tiết kiệm sức lực. Trời bên ngoài đã tối mịt, nhưng hôm nay cả thể xác lẫn tinh thần Lương Quyến đều kiệt quệ, nên cô quyết định lười một lần. Rời khỏi cổng giảng đường, rẽ sang lối nhỏ, bước xuống từng bậc thang đá cao cả chục bậc, rồi tiếp tục rẽ phải — chính là con đường bóng cây ấy.
“Sao không nói gì?” Lục Hạc Nam hình như đã dừng lại đâu đó, giọng anh vẫn nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng khi lọt vào tai qua ống nghe, không còn tiếng gió rít theo như trước nữa.
“Đang nghĩ chút chuyện.” Lương Quyến hoàn hồn, đáp gọn ghẽ.
Cô không nói dối, đúng là đang suy nghĩ thật. Cảm giác tủi thân vì bị trêu chọc vẫn còn đó, nhưng so với chuyện kịch bản còn chưa sửa xong đè nặng trên đầu, thì cảm xúc của cô đã bị kéo về với thực tại.
Việc nghiêm túc còn chưa làm xong, lấy đâu thời gian mà suy nghĩ mấy chuyện tình cảm không có giá trị thực tế?
Lục Hạc Nam không rõ cô có đang lảng tránh hay không, đành hạ giọng, kiên nhẫn hỏi tiếp: “Nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ…” Lương Quyến ngập ngừng, suýt nữa buột miệng nói ra chữ “kịch bản”, mới chợt nhớ mình vẫn chưa kịp kể cho anh chuyện được mời viết kịch bản phim ngắn của Hoa Thanh.