[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 68: Sự thiên vị của tình nhân
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 68: Sự thiên vị của tình nhân
Mãi đến khi bóng dáng của La Huệ và La Ức Sơ khuất hẳn nơi hành lang dài hun hút của bệnh viện, Lương Quyến mới sực tỉnh, duỗi thẳng hai tay, thư giãn người rồi quay lưng bước về phía phòng bệnh.
Lâm Ứng Sâm vẫn đứng yên tại chỗ, trong mắt đầy những tia máu đỏ nhưng tinh thần vẫn còn tốt. Trên tay cầm hai lon cà phê, trông có vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng Lương Quyến trò chuyện suốt đêm.
Thôi Dĩ Hoan đã đi ngủ. Lương Quyến đứng trước cửa phòng bệnh, nhẹ nhàng ngó vào trong một cái rồi kéo tay Lâm Ứng Sâm cùng ngồi xuống băng ghế dài ở cầu thang.
Cà phê từ máy bán hàng tự động vị chẳng ra gì, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể giữ tỉnh táo. Lương Quyến vuốt ve vỏ lon, vừa hắng giọng định mở lời thì đã bị giọng nói trầm thấp của Lâm Ứng Sâm cắt ngang.
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe mấy chi tiết yêu đương giữa hai người, cũng thú vị đấy.”
Câu nói này không hề có vẻ gì là giả dối.
Từ lúc Lương Quyến và Lục Hạc Nam quen nhau, yêu nhau ở Bắc Thành, cho đến lần đầu tiên hai người cãi nhau — mà thật ra cũng chẳng tính là cãi — ở ven biển, Lâm Ứng Sâm khi đó vẫn đang học ở Mỹ.
Giữa đàn ông với nhau hiếm khi kể lể từng li từng tí chuyện yêu đương như con nít cho bạn thân nghe. Lục Hạc Nam lại là kiểu người trầm lặng, không thích chia sẻ. Hơn nữa, giữa anh và Lâm Ứng Sâm lại cách nhau tận mười hai tiếng múi giờ, nên càng chẳng có hứng thú tán chuyện.
Thế nên hồi đó, Lâm Ứng Sâm chỉ biết Lục Hạc Nam đang quen một cô bạn gái vẫn còn học đại học, những chuyện khác thì hoàn toàn không biết gì.
Mãi đến khi anh tốt nghiệp trở về nước, rồi nhanh chóng nhận chức tại tổng bộ Trung Thịnh ở Kinh Châu, lại đúng lúc Lương Quyến cũng vừa tốt nghiệp đại học và làm việc ở đó, qua vài bữa ăn chung họ mới thật sự thân thiết.
Nhưng thân thiết thì cũng chỉ là thân thiết. Những chuyện xưa thời còn đi học của Lương Quyến và Lục Hạc Nam cũng giống như lớp sương ngọt ngào thoáng qua, dễ dàng bị những cơn gió mang theo đau thương và cay đắng sau này cuốn bay.
Còn lại nơi cũ, để mặc người ngoài rảnh rỗi bàn tán xì xào, chỉ là những tàn tích tiêu điều không dám nhìn thẳng.
Trong cầu thang vắng lặng, giọng nói của Lâm Ứng Sâm vang vọng mãi không dứt.
Anh khẽ cười, khuôn mặt góc cạnh hiếm khi mang vẻ dịu dàng, nét mặt lúc nói chuyện cũng không còn sự oán trách và gai góc như khi gặp lại Lương Quyến ngày hôm qua.
Tay Lương Quyến đang cầm lon cà phê khựng lại, hô hấp cũng theo đó trở nên gấp gáp, sau đó lại giả vờ không sao mà bật cười. Vị dính dáp của cà phê rẻ tiền vướng nơi cổ họng, khiến cô không thể cất lời biện giải.
Im lặng hồi lâu, Lương Quyến mới gắng giữ cho cổ tay không run rẩy nữa, rồi hơi nhếch môi cười mỉa.
“Anh nghe hết rồi? Nghe được bao nhiêu?”
Lâm Ứng Sâm nghiêng đầu liếc cô một cái, giọng điệu thản nhiên, phá tan mọi hy vọng trong cô.
“Từ lúc cô bắt đầu nói, tôi đã đứng ngay cửa rồi.”