[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 59: Ánh mắt dịu dàng mà phóng túng, ngón tay ma sát đầy dụng tâm
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 59: Ánh mắt dịu dàng mà phóng túng, ngón tay ma sát đầy dụng tâm
Lương Quyến nghẹn lại một nhịp thở, trong ánh nhìn đối đầu im lặng như đang phân cao thấp ấy, cố nén chua xót trong mắt, giọng điệu nhẹ nhàng mà hỏi: “Chắn đào hoa là ý gì?”
“Chính là nghĩa đen đấy.” Lục Hạc Nam không ngẩng đầu, đáp một cách dứt khoát.
Lương Quyến cụp mi mắt, lặng lẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vốn dĩ cũng chỉ là một câu đùa buột miệng, Lương Quyến không có ý muốn đào sâu thêm vào câu nói ấy, mà Lục Hạc Nam cũng chẳng có hứng thú tiếp tục chủ đề này.
“Cuộc họp kết thúc rồi, anh tắt máy tính luôn rồi.”
Lục Hạc Nam tựa lười trên sofa, vẫy tay gọi Lương Quyến lại gần. Thấy đối phương còn do dự, bán tín bán nghi, anh xoay laptop lại, đưa ra trước mặt cô, để cô nhìn thấy màn hình đen ngòm lặng lẽ.
“Lần này là thật, không lừa em.”
Lương Quyến ngẩng mắt nhìn thoáng qua, mím môi, cuối cùng lề mề bước đến, nhưng lại không ngồi xuống cạnh anh như anh mong đợi.
Cô chọn đứng trước mặt anh, khẽ tựa lưng và hông lên bàn làm việc, dùng tư thế như thể đang thưởng thức mà cúi xuống nhìn anh một cách hờ hững, đầy ẩn ý.
Lục Hạc Nam nhìn lại, tay cầm điếu thuốc bất giác siết chặt. Gương mặt vốn luôn điềm nhiên lạnh nhạt, giờ lại thấp thoáng một chút chần chừ và mơ hồ.
Rõ ràng trong đôi mắt sạch sẽ và trong veo như muốn lay động lòng người kia vẫn đầy ắp ý cười nhàn nhạt, nhưng Lục Hạc Nam lại đột nhiên cảm thấy, lúc này đây, tâm tư của Lương Quyến chẳng hề đặt nơi anh.
Cô đang lạc đi đâu đó.
Anh ở ngay trước mặt cô, vậy mà không sao thu hút được lấy một chút sự chú ý nào từ cô.
Nghĩ tới đó, Lục Hạc Nam bỗng dâng lên cảm giác thất bại nặng nề.
Anh ngậm điếu thuốc vào miệng, rồi nghiêng người, đưa tay nhẹ nhàng kéo lấy chiếc bật lửa mà Lương Quyến đang nắm chặt trong tay, ngón tay thon dài lạnh buốt như vô tình mà lướt qua lòng bàn tay cô, buộc cô phải quay về thực tại.
Lương Quyến bị cú kéo bất ngờ ấy của Lục Hạc Nam làm giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì đã buông tay theo bản năng. Chỉ trong chớp mắt, chiếc bật lửa mang theo hơi ấm của cô đã nằm yên trong lòng bàn tay anh.
“Tại sao đột nhiên lại tặng quà cho anh?”
Lục Hạc Nam cụp mắt, ánh nhìn cứ quanh quẩn trên chiếc bật lửa màu bạc ấy, đầu ngón tay thô ráp nhẹ nhàng mơn trớn bề mặt trơn bóng của nó.
Cho đến khi ngón tay chạm vào một điểm gồ ghề nơi góc phải bên dưới, anh khẽ nheo mắt, đưa tay lên xem kỹ hơn.
Khi vài bông tuyết nhỏ xíu in bóng vào tròng mắt anh, hơi thở anh thoáng loạn nhịp, dáng vẻ thong dong cũng chợt trở nên trang nghiêm.
Sự vuốt ve vô thức lúc này lại trở thành có chủ ý.
Hành động ấy hoàn toàn không do lý trí điều khiển. Ngay cả Lục Hạc Nam cũng chẳng rõ, rốt cuộc là anh đang cảm nhận sự tinh xảo bất ngờ trong chạm khắc của hoa tuyết, hay đang cảm nhận tâm tư non nớt mà thiếu nữ ấy đặt vào món quà.