[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 58: Lấy danh nghĩa của bạn gái chính thức để chắn mấy đoá đào hoa
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 58: Lấy danh nghĩa của bạn gái chính thức để chắn mấy đoá đào hoa
Những nhân viên đã quen với trạng thái làm việc bình thường của Lục Hạc Nam, lúc này quả thật đều bị chấn động nhẹ.
Dù gì thì… bình thường bề ngoài ôn hoà, thực chất thủ đoạn sắc bén như sếp Lục, từ khi nào lại cúi đầu ngoan ngoãn nói chuyện với người khác như vậy? Quả thật là chưa từng có tiền lệ, xưa nay chưa từng nghe thấy.
Cho dù là con gái của đối tác làm ăn, e rằng cũng chưa từng được anh dành cho sự kiên nhẫn và quan tâm như thế.
Cùng lắm… cũng chỉ để lại một bữa cơm, còn lại tất cả đều giao cho Sở Hằng – người chuyên xử lý hậu quả của anh trong những cuộc vui hoa bướm.
Mọi người trong phòng họp đều nhất thời nín thở, căng thẳng đến độ không dám thở mạnh. Ai nấy đều mong mỏi rằng đường truyền kia có thể lại vang lên vài tiếng nói từ bên kia đại dương, để có thể lén bắt lấy chút tin tức về người phụ nữ bí ẩn ấy.
Bởi vì… chỉ khi nắm rõ xu hướng tình cảm tương lai của Lục Hạc Nam, mới có thể nhắm trúng khẩu vị, từ đó nắm lấy cơ hội thăng chức, tăng lương. Phú quý từ trên trời rơi xuống ấy bất kể là ai… cũng đều muốn liều mạng mà đón lấy.
Thế nhưng, Lương Quyến – người duy nhất có thể “nắm thóp” được Lục Hạc Nam – lại không để họ toại nguyện.
Mặc dù đã được trấn an bằng câu nói phát ra từ nội tâm của Lục Hạc Nam, cô vẫn nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.
Lấy được laptop của mình, cô kéo một cái ghế từ phòng ăn lại, lặng lẽ ngồi đối diện Lục Hạc Nam.
Chiếc bàn làm việc rộng lớn, bị hai chiếc laptop quay lưng vào nhau chia cắt rạch ròi – nước sông không phạm nước giếng, mỗi người chiếm một nửa.
Dù là ngồi cùng một chiếc bàn làm việc với Lục Hạc Nam, gần đến mức hơi thở cũng có thể quấn quýt vào nhau… nhưng Lương Quyến không hề dành cho anh lấy một cái liếc mắt. Vẻ mặt nghiêm túc làm việc, như đang ngầm bảo: bận, đừng quấy rầy.
Ban đầu, ánh mắt của Lục Hạc Nam vẫn dán chặt vào cô, khóe mày hơi cong, đầy hứng thú nhìn cô chăm chú, chỉ đợi đến khi cô không chịu nổi mà mất kiên nhẫn.
Thế nhưng mười lăm phút trôi qua, anh chỉ thấy cô cắm cúi sửa luận văn, ngày càng nhập tâm.
Lục Hạc Nam đành lặng lẽ thu lại ánh mắt rực lửa của mình, đưa tầm nhìn trở về màn hình máy tính nhạt nhẽo vô vị trước mặt.
Bị Lương Quyến “bạc tình bạc nghĩa” phớt lờ như thế, trong lòng Lục Hạc Nam càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Rõ ràng người yêu mềm mại kia đang ở trước mắt gần trong gang tấc, vậy mà lại như xa tận chân trời, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.
Cảm nhận được Lục Hạc Nam đang phân tâm, giám đốc bộ phận quảng cáo bên kia đầu dây chu đáo ngừng lại, dịu dàng dùng tiếng Anh chuẩn giọng Anh hỏi: “Lu, do you need a break?”
Âm thanh đầy quan tâm vang lên trong tai nghe khiến Lục Hạc Nam ngẩn người một lúc, liếc mắt nhìn Lương Quyến vẫn chưa nhận ra nguy hiểm đang tới gần, sau đó từng chữ từng chữ, nhẹ nhàng cười nói: “Tôi không cần tạm nghỉ.”