[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 56: Trách nhiệm của bạn gái: tinh thần và thể xác
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 56: Trách nhiệm của bạn gái: tinh thần và thể xác
Cho đến khi xe dừng lại trước cổng khách sạn lộng lẫy xa hoa, trong lòng Lương Quyến vẫn còn canh cánh vì câu nói của Lục Hạc Nam — “trách nhiệm của bạn gái…”.
Bạn gái thì làm gì có nhiều “trách nhiệm” cần hoàn thành như vậy? Tổng thể chẳng qua chỉ có hai mảng: tinh thần và thể xác.
Về mặt tinh thần, Lương Quyến tự thấy mình cũng mang lại chút giá trị cảm xúc, miễn cưỡng có thể coi như đạt điểm trung bình; còn về thể xác, Lục Hạc Nam trước giờ cũng chưa từng bày tỏ là anh có nhu cầu gì mãnh liệt đâu?
Còn về phần Lương Quyến, cô đối với chuyện thể xác cũng không quá bảo thủ, càng không bài xích, chỉ cần mọi thứ tự nhiên, thuận theo dòng chảy là được.
Vậy thì hôm nay, thời điểm này, địa điểm này, có được coi là thuận theo dòng chảy không?
Khi xe còn đang lăn bánh trên đường, nhân lúc Lục Hạc Nam không chú ý, Lương Quyến giả vờ lướt video ngắn, len lén gửi một tin nhắn cầu cứu cho Quan Lai qua WeChat.
Lương Quyến âm thầm tự động viên mình, không có kinh nghiệm cũng chẳng sao, chỉ cần không ngại học hỏi, cần cù sẽ bù thông minh.
Nhưng mà hôm nay là mùng Một Tết, Quan Lai – người bình thường nhắn cái là trả lời liền – lại đúng vào thời khắc mấu chốt này thì mất dạng.
Một tay Lương Quyến siết chặt dây an toàn, tay kia thì nắm chặt điện thoại.
Ngay khi xe vừa dừng lại, điện thoại rung lên, “quân sư” Quan Lai cuối cùng cũng xuất hiện. Nhìn thấy tin nhắn phản hồi của Quan Lai, Lương Quyến thở phào nhẹ nhõm.
Là ‘Lai’ không phải ‘Thái’: [Quyến Quyến, đàn ông ai chẳng cứng miệng , không nói không có nghĩa là không muốn.]
Là ‘Lai’ không phải ‘Thái’: [Nghe mình này, khi không khí đã đến, cậu cứ đưa đưa đẩy đẩy, ông chủ nhà cậu máu nóng đang lên, chắc chắn không nhịn được đâu, đêm nay là của cậu rồi.]
Đưa đưa đẩy đẩy sao? Lương Quyến nhíu mày nhìn bốn chữ ấy, vừa định nhắn lại bảo Quan Lai đưa ví dụ cụ thể hơn chút thì bên tai chợt vang lên giọng nói trầm thấp: “Đến rồi, mình xuống xe thôi.”
Thân thể Lương Quyến run lên, khi vừa ngẩng lên chạm vào ánh mắt của Lục Hạc Nam, cô theo bản năng bấm tắt màn hình. Là cô quá khát khao học hỏi, quá tập trung, đến mức quên mất đối tượng mình đang “nghiên cứu” lại đang ngồi ngay bên cạnh.
“Có chuyện gì sao?” Lục Hạc Nam thuận miệng hỏi, vừa tháo dây an toàn của mình, vừa nghiêng người qua định giúp Lương Quyến tháo luôn của cô.
Khi anh nghiêng người lại gần, dưới ánh đèn mờ nhạt trong xe, anh phát hiện khuôn mặt Lương Quyến đỏ bừng, hàng mi run rẩy, lúc nhận ra ánh mắt của anh thì bắt đầu luống cuống chớp mắt.
Lục Hạc Nam là người dày dạn trên thương trường, từng trải không ít, phản ứng của Lương Quyến rõ ràng là có tật giật mình. Anh cúi mắt nhìn xuống, ánh mắt rơi lên màn hình điện thoại của cô đúng lúc nó vừa tắt đi.
Anh chẳng thấy rõ gì cả, chỉ mơ hồ nhận ra đó là giao diện trò chuyện trên WeChat.
Chẳng lẽ cô đang vụng trộm nhắn tin với ai đó sau lưng anh? Mà lại có vẻ căng thẳng đến vậy?