[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 50: Một ngày lễ Tình nhân tốt đẹp như vậy, sao lại thành lễ chia ly?
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 50: Một ngày lễ Tình nhân tốt đẹp như vậy, sao lại thành lễ chia ly?
Con phố thương mại mà Lương Quyến và Thôi Dĩ Hoan định đến nằm đúng ngay điểm giao nhau của hai tuyến tàu điện ngầm. Gặp đúng dịp nghỉ lễ, cửa ra vào chuyển tuyến vốn đã đông đúc lại càng chật như nêm cối.
Nếu không nhờ công tác an ninh tàu điện ngầm ở Tân Hải làm tốt, suýt nữa Lương Quyến đã lạc mất Thôi Dĩ Hoan.
Khó khăn lắm mới đứng yên ổn trên thang cuốn, còn chưa kịp để Lương Quyến điều hòa lại hơi thở, Thôi Dĩ Hoan đứng trên bậc thang phía trên đã buông lời trước.
“Quyến Quyến, em đang yêu phải không?”
Câu nói nghe có vẻ như một câu hỏi, nhưng rơi vào tai Lương Quyến lại đầy hàm ý khẳng định.
Lương Quyến không đáp, ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện ánh mắt của Thôi Dĩ Hoan không rơi trên mặt cô, mà là rơi vào cổ tay cô.
Nói chính xác, là chiếc đồng hồ đeo tay của cô.
“Chị à, sao chị tự nhiên hỏi vậy?” Lương Quyến không thừa nhận cũng không phủ nhận, cố tình nói nước đôi.
“Mẹ chị với dì không có ở đây, em đừng giả vờ nữa, chị lại chẳng đi méc họ.”
Thôi Dĩ Hoan rời mắt, khẽ cười với cô: “Ở công ty chị đúng là có một chiếc y hệt chiếc em đang đeo, chỉ khác là của cô ấy là hàng giả.”
“Vậy chị làm sao biết được cái của em không phải đồ giả?” Bị vạch trần từng lớp đến cuối cùng, Lương Quyến vẫn muốn cứng miệng đến cùng.
Thang cuốn lên đến tầng trên, Thôi Dĩ Hoan kéo tay Lương Quyến bước ra đường bằng. Thoát khỏi khoang tàu chật chội ngột ngạt, hô hấp của cả hai cũng thoải mái hơn nhiều.
Thôi Dĩ Hoan vốn không định nói tiếp, nhưng đối diện ánh mắt dò xét của Lương Quyến, cô thở dài rồi đành kể tiếp: “Vì chị may mắn từng nhìn thấy chiếc đồng hồ thật, là của một thương gia giàu có ở Đại Lục.” Thôi Dĩ Hoan híp mắt, cẩn thận hồi tưởng lại đoạn ký ức cách đây hai tháng.
“Công ty chị nhắm trúng chiếc đồng hồ đó, hôm đó chị đi cùng kiểm tra hàng, tiền cọc cũng đã đặt rồi. Vậy mà ba ngày sau vị thương gia ấy lại đổi ý. Thà đền gấp ba lần tiền cọc cũng không chịu bán đồng hồ cho công ty chị.”
Nói đến đây, Thôi Dĩ Hoan nghiêng đầu liếc nhìn Lương Quyến, ánh mắt đầy trêu chọc: “Em có biết vì sao không?”
Trong lòng Lương Quyến đã lờ mờ đoán được câu trả lời, nhưng vẫn giả vờ ngây thơ: “Vì sao?”
“Vì có người ở Đại Lục ra giá sáu triệu để mua lại chiếc đồng hồ đó.” Thôi Dĩ Hoan khẽ cười, giọng lại rất thản nhiên, “Sáu triệu đấy, dù có đền gấp ba tiền cọc cũng chưa đến sáu trăm ngàn, ai mà từ chối được vụ làm ăn lớn như thế?”
Sáu triệu để mua lại — mọi thứ đều ăn khớp. Lương Quyến không khỏi thầm cảm thán trong lòng: Đây đúng là một mối duyên kỳ lạ!
“Còn muốn tiếp tục chối nữa không?” Thôi Dĩ Hoan cong môi, trong mắt đầy vẻ trêu ghẹo, “Quyến Quyến, mau nói với chị đi, đeo sáu triệu trên cổ tay cảm giác thế nào?”