[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 49: Một cặp đồng hồ, một cặp nhẫn
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 49: Một cặp đồng hồ, một cặp nhẫn
Sau khi quay về Tân Hải, nhịp sống của Lương Quyến cũng hoàn toàn chậm lại. Không cần lo nghĩ chuyện học hành, cũng chẳng phải bận tâm đến việc sửa sang căn hộ tầng 26 của Quan Giang Phủ. Mỗi ngày ngoài ăn với ngủ thì chỉ là thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu cùng Lục Hạc Nam.
Quả thực là một kỳ nghỉ dễ chịu và thư thả. Chỉ trừ việc trong lòng mang theo bí mật “đang yêu đương với Lục Hạc Nam” khiến cô mơ hồ có chút bất an, còn lại thì có thể nói là hoàn hảo.
May mà không gian riêng tư ở nhà của Lương Quyến cũng khá nhiều, về nhà đến giờ đã nói chuyện điện thoại xuyên đêm với Lục Hạc Nam biết bao nhiêu lần, vẫn chưa từng bị ba mẹ phát hiện.
Ngày 28 tháng Chạp, cô Lương Quyến dẫn chị họ Thôi Dĩ Hoan sang chơi. Sau Tết mỗi nhà đều bận, nên cuộc gặp gỡ hôm nay cũng xem như là chị em gặp mặt chúc Tết sớm.
“Quyến Quyến, năm nay cũng năm ba rồi nhỉ? Có yêu ai chưa đấy?”
Bà mới bước vào cửa, còn chưa uống hết nửa chén trà đã bắt đầu thay mặt trưởng bối trong nhà, ân cần quan tâm đến đứa út nhất trong nhà là Lương Quyến.
Gần như theo phản xạ, Lương Quyến lắc đầu phủ nhận: “Chưa ạ, chưa yêu.”
Dù rằng yêu đương với Lục Hạc Nam cũng chẳng phải chuyện gì khuất tất, nhưng Lương Quyến cứ có cảm giác nếu đột nhiên để anh xuất hiện trong tầm ngắm của người lớn, thì sẽ kéo theo một trận sóng gió không cần thiết.
“Chưa yêu sao? Quyến Quyến nhà mình điều kiện cũng không tệ mà, sao lại chưa yêu ai được?”
Trên mặt bà cô thoáng qua một tia thất vọng, sau đó lại chân thành khuyên nhủ: “Ở trường mà gặp được người phù hợp thì phải tranh thủ yêu đi, ra trường rồi thì người gặp phải không còn đơn thuần như trước đâu.”
Những lời này gần như đã thành điệp khúc mỗi năm trong nhà, Lương Quyến khẽ thở dài, sau đó liếc mắt cầu cứu về phía chị họ Thôi Dĩ Hoan.
Thôi Dĩ Hoan năm nay vừa tốt nghiệp ngành tài chính ở Hồng Châu, sau đó thuận lợi vào làm việc ở một công ty chứng khoán trong thành phố. Là hậu bối có triển vọng trong nhà, mấy năm nay cũng ngấm ngầm có được tiếng nói nhất định.
Có lẽ là ánh mắt của Lương Quyến quá tha thiết, nên Thôi Dĩ Hoan đang mải mê xem TV cũng bắt được tín hiệu cầu cứu ấy.
Cô túm lấy một nắm hạt dưa trên bàn, tựa vào ghế sofa, uể oải nói: “Thôi đi mẹ ơi, đừng giục nữa. Ở nhà thì giục con, đến nhà dì lại giục Quyến Quyến. Người phù hợp đâu phải muốn là có ngay đâu!”
Người cô liếc mắt đầy bất mãn trước lời nói đó của con gái.
Bà định lên giọng làm dáng trưởng bối để nói vài câu, thì đã bị chính con gái ruột mình nhanh nhảu chặn họng.
“Hồi mẹ còn trẻ thì cưới nhanh thật đấy, nhưng cũng ly hôn nhanh nhỉ. Cưới chớp nhoáng rồi ly dị cũng chớp nhoáng, chẳng lẽ mẹ muốn con với Quyến Quyến cũng bắt chước theo à?”
Cuộc hôn nhân thất bại năm xưa của bà là điều cấm kỵ trong nhà, nhưng có lẽ do tuổi tác lớn hơn, bà cũng đã xem nhẹ chuyện ấy, đến mức con gái mình cũng có thể vô tư lấy ra đùa.