[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 48: Không chết không thôi, cho đến mãi mãi
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 48: Không chết không thôi, cho đến mãi mãi
Vừa bước vào kỳ nghỉ đông, vì không chịu nổi sự thúc giục của gia đình, Lương Quyến đành phải thu dọn hành lý, chuẩn bị trở về Tân Hải. Lúc ấy là cuối tháng Một, tiến độ thi công tầng 26 tòa số 9 trong khu nhà ven sông mới chỉ hoàn thành được một phần ba so với kế hoạch.
Trong những ngày giám sát việc sửa sang nhà cửa, cô và Lục Hạc Nam gần như ngày nào cũng có mặt ở công trường.
Dù cả hai đều không am hiểu gì về nội thất, nhưng nhìn căn nhà trống trải tiêu điều từng chút từng chút được lấp đầy theo sở thích riêng, khoảng trống mơ hồ trong lòng họ dường như cũng đang dần được lấp đầy.
Trong khu có vài hàng xóm hay buôn chuyện, thấy Lương Quyến và Lục Hạc Nam thường xuyên ra vào cùng nhau, thái độ thân mật và ăn ý, liền lầm tưởng họ là cặp đôi mới cưới đang gấp rút chuẩn bị nhà trước Tết âm lịch.
Vì vậy, không biết bao nhiêu lần khuôn mặt nhỏ của Lương Quyến đỏ bừng, nắm chặt tay Lục Hạc Nam lẩn tránh ánh mắt tò mò của đám đông, vội vã trở về tầng 26 – nơi cô đã coi là chốn bình yên của riêng mình.
Khác với sự e thẹn của Lương Quyến, Lục Hạc Nam lại ứng phó với sự trêu chọc của người ngoài một cách vô cùng khéo léo. Đối diện với vài cặp vợ chồng trung niên hào sảng chia sẻ kinh nghiệm hôn nhân, anh thậm chí còn hạ giọng, tỏ ra khiêm tốn và chăm chú lắng nghe.
Mỗi lần chứng kiến cảnh tượng ấy, Lương Quyến không nhịn được mà mắng thầm trong lòng: Lục Hạc Nam đúng là một con sói đội lốt cừu, đuôi còn to tướng!
Ngày Lương Quyến trở về Tân Hải, đúng lúc Lục Hạc Nam không có mặt ở Bắc Thành. Khi ấy công ty con dưới trướng Nhâm Thời Ninh đang lên sàn tại Giang Châu, bạn bè thân thiết trong giới đều từ khắp nơi đổ về Giang Châu, đại diện gia đình mình đến chúc mừng nhà họ Nhâm.
Tuy nhà họ Lục có Lục Nhạn Nam và Lục Sâm đều định cư ở Giang Châu, nhưng quan hệ giữa Lục Hạc Nam và Nhâm Thời Ninh rất thân thiết, nên không thể không có mặt trong một dịp trọng đại như vậy – nếu không sẽ bị những kẻ nhiều chuyện dị nghị.
Ban đầu Lục Hạc Nam định đưa Lương Quyến đi cùng, nhưng mẹ cô giục giã quá gấp, mà chuyện yêu đương cô cũng chưa từng báo cáo với gia đình, nhất thời không tìm được lý do hợp lý để từ chối. Thế là chuyến đi Giang Châu đành phải gác lại.
Ngày lên đường đúng dịp sinh viên về quê đông nghịt.
Bị cuốn theo dòng người, từng bước nhích qua cửa kiểm tra an ninh, Lương Quyến chỉnh lại túi xách và vali, vừa ngồi xuống ghế trong sảnh chờ thì nhận được cuộc gọi từ Lục Hạc Nam.
“Em tới ga cao tốc chưa?”
Giọng nói trầm thấp và hơi khàn truyền qua ống nghe. Trong sảnh chờ ồn ào, Lương Quyến phải nín thở tập trung mới nghe rõ được tiếng anh.
“Rồi, em đang đợi tàu trong sảnh chờ đây.”
Đầu dây bên kia khẽ “ừ” một tiếng, sau một khoảng lặng, bên tai cô lại vang lên tiếng bật lửa. Có lẽ vì gió tạt qua nên lửa quẹt bật mãi không cháy.
Chắc là anh đang đứng ở nơi có gió để hút thuốc.
Lương Quyến hơi nhíu mày, lấy hơi định mở miệng bảo anh đừng hút, thì nghe giọng cười khẽ từ đầu dây bên kia, khàn khàn mang theo âm vang của khói thuốc: “Yên tâm, đến Giang Châu bao ngày rồi, đây là điếu đầu tiên.”