[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 47: Mở miệng ra, làm lại lần nữa
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 47: Mở miệng ra, làm lại lần nữa
Mãi cho đến khi Lục Hạc Nam ôm chặt cô, thở dốc dựa vào cánh cửa phòng ngủ, tim Lương Quyến vẫn còn run lên không kiểm soát được.
Chỉ vì một câu gọi xen lẫn sự dụ dỗ – “Em yêu.”
Từ lần đầu gặp gỡ cho đến khi chính thức xác định mối quan hệ yêu đương, Lục Hạc Nam chưa từng gọi cô bằng cách thân mật như thế.
Lúc đùa giỡn hay trêu chọc, anh gọi cô là “Cô Lương”, còn bình thường thì toàn xưng hô đầy đủ họ tên: Lương Quyến.
Cách gọi này tuy chẳng có gì sai, nhưng với một cô gái hay mộng mơ như Lương Quyến, luôn cảm thấy thiếu đi chút thân mật cần có.
Thế nhưng cô lại ngại ngùng, dù trong lòng có bao nhiêu lời muốn nói, cũng chẳng nỡ mở miệng chia sẻ với Lục Hạc Nam những mong muốn vụn vặt có phần nũng nịu ấy.
Có lẽ là nhận ra Lương Quyến đang mất tập trung, khi đầu lưỡi hai người lần nữa cuốn lấy nhau, Lục Hạc Nam cố ý dùng lực. Như muốn nhắc nhở cô – rằng lúc này cô đang ở bên ai, đang cùng ai làm những chuyện thân mật đến tận cùng.
“Đau.” Lương Quyến nhíu mày mở mắt, đau đến mức đẩy vai anh ra, lườm anh một cái đầy trách móc.
Nhưng cái lườm ấy chẳng có chút sát thương nào, ánh mắt ngập nước sau hồi say tình pha chút đỏ hồng, ánh nhìn sóng sánh, những đường nét sắc sảo mang theo cảm xúc cá nhân thường ngày đã hoàn toàn tan chảy thành làn nước xuân mềm mại, không còn vết tích.
“Ai bảo em không tập trung.” Lục Hạc Nam nhướng mày, giọng trầm khàn, mang theo chút ngang ngược lẫn ấm áp khó tả.
Anh dùng một tay ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, giữ cho cô đứng vững. Lặng lẽ nhìn cô thật lâu, cho cô đủ thời gian để điều chỉnh lại nhịp thở hỗn loạn. Rồi cuối cùng, vẫn chưa thoả mãn, anh lại dán sát lại gần, mút lấy vành tai cô, tiếng nói nhỏ xen lẫn hơi thở ướt át đến mức nghe chẳng rõ.
“Lúc nãy em nghĩ gì thế?” Dù đang chuẩn bị “tiến công” lần nữa, Lục Hạc Nam vẫn không quên hỏi lý do khiến cô phân tâm.
Lương Quyến chớp mắt đầy căng thẳng, ngón tay trắng muốt đang kẹp trong tóc anh cũng không dám động đậy, cắn răng đáp liều: “Nghĩ đến điểm thi cuối kỳ.”
Vừa dứt lời, khi ý thức dần rõ ràng trở lại, cô chỉ muốn cắn luôn đầu lưỡi mình.
Vì cái cớ này thật quá gượng gạo – huống chi, mấy hôm trước cô còn khoe với anh rằng mấy môn chuyên ngành thi rất tốt, không có gì phải lo cả.
Quả nhiên, ngay giây sau, Lục Hạc Nam đã bắt được sơ hở.
Anh dừng lại, cằm tựa vào hõm cổ cô, hơi thở nóng bỏng phả lên da khiến cô bất giác rùng mình. Những chỗ vừa bị anh mút qua đột ngột tiếp xúc với luồng khí lạnh, tê dại đến mức không nói nên lời.
“Em yêu, em lại đang nói dối.”
Lục Hạc Nam cầm lấy lọn tóc dài của cô, xoắn từng vòng quanh ngón tay mình, giọng nói khàn đặc và mang theo nụ cười ý vị sâu xa.
Lại sao?
Lương Quyến vốn đã bị anh làm cho mềm nhũn cả người, nghe thêm một tiếng “em yêu” nữa thì càng thêm hỗn loạn. Ngón tay đang vùi trong tóc anh vô thức siết chặt hơn.