[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 46: Muốn có được cô
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 46: Muốn có được cô
Không ngoài dự liệu của Lục Hạc Nam, cái danh “bà chủ” sáng loáng và đầy ẩn ý kia, tất nhiên sẽ chẳng nhận được hồi đáp gì giá trị.
Sau một khoảng lặng gần mười giây, mặt Lương Quyến đỏ bừng dưới ánh hoàng hôn, dứt khoát cúp máy, lạnh lùng cắt đứt sự trêu ghẹo không đàng hoàng của Lục Hạc Nam qua làn sóng điện lạnh buốt.
Điện thoại vừa bị cúp, tin nhắn thoại của Lục Hạc Nam đã lập tức hiện lên khung trò chuyện giữa hai người.
Lương Quyến dừng bước, đứng lại nơi tránh gió, chỉnh âm lượng lên cao rồi cẩn thận nhấn nút phát, áp điện thoại sát tai.
[Lại cúp máy anh à?]
Giọng nói trêu chọc kèm theo chút làm nũng của Lục Hạc Nam vang lên bên tai. Anh hình như đang ở ngoài trời, tiếng gió rít gào gần như hòa lẫn vào tiếng thở của anh.
Không lẽ gió ở Kinh Châu cũng lớn vậy sao?
Cơn gió lạnh thổi qua, trong lòng Lương Quyến bỗng nảy sinh một suy đoán không thực tế. Nhưng bản tính điềm đạm lý trí khiến cô không thể – cũng không dám – buông thả bản thân mà mơ mộng viển vông.
Là người trưởng thành, mỗi người đều ở một thành phố khác nhau, bận rộn với công việc riêng của mình.
Nếu trước mắt là sự nghiệp và học hành, thứ luôn biến động và không cho phép lơ là, thì thứ tình cảm mong manh này – thứ chỉ được xem là gia vị cho cuộc sống – vĩnh viễn không thể đặt lên hàng đầu.
Với một sinh viên như cô đã như thế, huống chi là người đang ngồi vững ở vị trí cao kia như anh lại càng không khác.
Lương Quyến đè nén trái tim đầy hoài nghi, ngón tay lướt nhanh, đáp lại bằng giọng trêu đùa: [Làm gì mà ngạc nhiên thế, đâu phải lần đầu em cúp máy anh đâu.]
Chờ thêm một lúc mà chẳng thấy tin nhắn mới, chắc là Lục Hạc Nam lại bận, cuộc trò chuyện đến đây bỗng nhiên chấm dứt.
Lương Quyến nhàm chán vuốt màn hình điện thoại, quay lại giao diện chính của WeChat, đúng lúc Mạc Quyên nhắn tin báo đã đến, xe đang đỗ ngay trước cổng Nam môn trường Hoa Thanh.
Không muốn để Mạc Quyên phải đứng trong gió lạnh chờ lâu, Lương Quyến cất điện thoại, vô thức bước nhanh hơn.
Lúc cô vội vàng đến nơi, vừa vặn thấy Mạc Quyên ăn mặc mỏng manh đang tựa bên cửa ghế phụ. Mái tóc ngắn ngang vai gọn gàng của cô ấy bay phấp phới trong gió, tay còn kẹp một điếu thuốc lá nữ.
Ánh đỏ nơi đầu ngón tay lập lòe giữa gió lạnh, Mạc Quyên buông tay, ánh mắt dừng lại nơi biển tên trường Hoa Thanh như đang ngẩn người. Điếu thuốc dài chưa kịp hút được mấy hơi, đã âm thầm cháy hết trong tay cô.
Mãi đến khi tàn thuốc bắt đầu nóng rát, Mạc Quyên mới như bừng tỉnh, khẽ gật đầu chào Lương Quyến vừa xuất hiện.
Rồi cô ấy ném phần tàn thuốc còn lại vào thùng rác bên cạnh, lại theo thói quen lấy ra một điếu mới từ hộp thuốc trong túi.
“Sao, không ngại chứ?” Trước khi châm lửa, tay Mạc Quyên dừng lại, chỉ vào điếu thuốc đang ngậm nơi miệng.
Lương Quyến thản nhiên lắc đầu. Dù mùi thuốc có hơi gắt, nhưng vẫn nằm trong phạm vi cô chịu được. Huống hồ, Lục Hạc Nam cũng hút thuốc, mà tần suất còn nhiều hơn cả Mạc Quyên.