[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 44: Kẻ dưới váy cô
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 44: Kẻ dưới váy cô
Không giống như những ngôi chùa khác thường được xây ở vùng ngoại ô hẻo lánh, chùa Thanh Nhạc lại toạ lạc ngay giữa khu phố sầm uất phía Bắc thành phố, đúng ngay nơi giao nhau giữa hai trục đường chính Đông và Tây.
Ngày Tết Dương lịch, đường phố vốn đã ồn ào náo nhiệt nay lại càng đông đúc nhộn nhịp hơn.
Đến khi Nhâm Thời Ninh lái xe suýt nữa đâm vào người đi bộ lần thứ ba, Lục Hạc Nam ngồi ở hàng ghế sau cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa.
“Đừng lái tiếp nữa, dừng xe bên đường đi.”
“Nhưng từ đây tới chùa Thanh Nhạc còn xa, với lại ngoài trời lạnh quá…” Diêu Úc Chân liếc bản đồ dẫn đường trên điện thoại, còn một đoạn khá dài nữa, khẽ than phiền.
Nhìn dáng vẻ nũng nịu của Diêu Úc Chân, Sở Hằng ngồi ghế phụ chau mày: “Diêu Úc Chân, ra ngoài rồi thì đừng bày cái kiểu tiểu thư của em ra nữa. Cũng chẳng phải do em nằng nặc đòi đi sao.”
Giọng của Sở Hằng quá gắt, khiến gương mặt Diêu Úc Chân nhăn nhó lại.
“Thôi mà Úc Chân.” Mạc Quyên ngồi cạnh cô, kéo nhẹ tay rồi khẽ ra hiệu bằng cằm chỉ ra ngoài cửa sổ.
Ngoài xe, không ít cụ già đã có tuổi ôm theo đồ lễ và nhang đèn. Tuy bước đi chậm chạp, tóc bạc trắng đầu, nhưng vẫn toát lên tinh thần phơi phới giữa cơn gió lạnh buốt da.
Diêu Úc Chân còn đang ngẩn ra thì Lương Quyến đã nhanh chóng hiểu ý của Mạc Quyên, mỉm cười nói: “Chúng ta đi bộ đi, cho thành tâm.”
Mạc Quyên quay đầu lại, khẽ cong môi cười, xem như tán đồng lời của Lương Quyến.
Đến khi Nhâm Thời Ninh đỗ xe vào góc đường yên tĩnh, đã gần mười giờ rưỡi sáng. Thắp nhang cầu nguyện trước giờ trưa là truyền thống, nên ai nấy giữa dòng người cũng vô thức rảo bước nhanh hơn.
Mặt đường sau tuyết trơn trượt vô cùng, Lương Quyến lại vốn không có năng lực giữ thăng bằng tốt, hai năm đại học ở Bắc Thành đã không biết bao lần trượt ngã trên băng.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Vì vậy tuy thích trời tuyết, nhưng cô rất ít khi ra ngoài sau khi tuyết tan. May mắn hôm nay bên cạnh có Lục Hạc Nam nắm tay cô thật vững vàng.
Đi được một đoạn ngắn, Lương Quyến cuối cùng cũng không còn phải dồn toàn bộ sự chú ý vào bước chân.
Cô siết chặt bàn tay đang đan mười ngón với Lục Hạc Nam, rồi yên tâm ngẩng đầu, lơ đãng nhìn sang vị tiểu thư vẫn còn đang giận dỗi với Sở Hằng – Diêu Úc Chân.
Lục Hạc Nam khi đó đang cúi đầu nhìn ngón tay trắng mịn như hành tây của Lương Quyến, cảm nhận được ánh nhìn của cô, liếc mắt về hướng cô đang nhìn, rồi khẽ nói, giọng trầm tĩnh như thể hòa tan trong gió lạnh:
“Em không cần lo. Hai anh em họ từ nhỏ đã như vậy, một lúc là lại làm lành thôi.”
Lương Quyến gật đầu, sau đó lại ngẩng lên nhìn Lục Hạc Nam: “Em cứ tưởng Sở Hằng rất chiều cô em gái bé bỏng của mình chứ.”
Hôm nay nhìn thấy, lại không hẳn như vậy.
Lục Hạc Nam nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Thế mà còn chưa đủ chiều sao? Ở Kinh Châu, anh ta nổi tiếng là thương em đấy.”