[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 43: Hóa ra là em đang ghen
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 43: Hóa ra là em đang ghen
Nụ hôn này thực sự ngọt ngào đến mức khiến người ta ngây ngất.
Tư thế nữ trên nam dưới có chút khó khăn đối với Lương Quyến, cô không trụ được bao lâu đã mềm nhũn trong vòng tay Lục Hạc Nam, sau đó hoàn toàn rơi vào trạng thái bị động.
Đôi tay đang đặt trên ngực anh mang theo ý vị nửa như chối từ nửa như đáp lại, cuối cùng lại bị anh dẫn dắt mà vòng qua cổ anh.
Cho đến khi bị dỗ ngọt mà hé mở đôi môi, đầu lưỡi như ẩn như hiện quấn lấy nhau, Lương Quyến mơ hồ mới tìm lại được chút ý thức tỉnh táo.
— Lẽ nào đàn ông ở phương diện này đều có bản năng bẩm sinh?
Cảm xúc hỗn loạn cùng cảm giác nghẹt thở, yếu ớt lại bị bao phủ trong bóng tối khiến Lương Quyến theo phản xạ mở mắt, tìm kiếm chút ánh sáng, tìm kiếm một cảm giác an toàn.
Thế nhưng, vừa mở mắt trong trạng thái mờ mịt chưa lấy lại tiêu cự, ánh mắt cô đã chạm phải đôi mắt hoa đào ẩn chứa xuân sắc, đang đắm chìm trong thân mật.
Đó là Lục Hạc Nam mà cô chưa từng thấy qua — nơi đáy mắt anh là sự tối tăm không thể hóa giải, tràn đầy cảm xúc chiếm đoạt, như muốn hòa cô vào xương máu mình.
Khác hẳn với vẻ nhã nhặn lễ độ, điềm đạm nho nhã thường ngày, bây giờ anh như biến thành một con người hoàn toàn khác.
Ánh mắt đó mang đến cho Lương Quyến một cú sốc không nhỏ. Vừa thẹn vừa giận, cô theo bản năng cắn mạnh răng lại, muốn đẩy kẻ đang chiếm giữ thế chủ động ra khỏi mình.
Nhưng đầu răng không kiểm soát được lực, cô lỡ tay cắn Lục Hạc Nam một cái thật đau.
Lục Hạc Nam khẽ kêu lên vì đau, đầu lưỡi đụng vào hàm dưới khiến anh không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh.
Dù vậy, anh chỉ hơi rời khỏi đôi môi sưng đỏ vì bị hôn của Lương Quyến. Bàn tay từng lưu luyến nơi sống lưng cô trong lúc hôn bây giờ dừng lại, chuyển sang siết chặt sau eo của cô, không cho cô một cơ hội thoát lui nào.
Trong phòng yên tĩnh đến mức đáng sợ, đến cả tiếng thở dốc nén nhịn của Lục Hạc Nam cũng nghe rõ ràng. Âm thanh đó lạnh lùng mà ám muội, rơi vào tai Lương Quyến, rõ ràng là điềm báo cho một đợt tấn công mới.
“Anh… sao lại mở mắt?”
Nhìn thấy vết máu mỏng rỉ ra trên môi anh, Lương Quyến lập tức cảm thấy mất khí thế. Vốn định chiếm thế thượng phong, ra tay trước, nhưng đến nói cũng lắp bắp.
Cơn đau tan biến, Lục Hạc Nam lại trở về với dáng vẻ lười nhác thường ngày. Chỉ là hôm nay, trong cái vẻ lười biếng ấy lại thêm vài phần phong lưu quyến rũ mà ngày thường không để lộ.
Anh dựa thả lỏng trên sofa, bàn tay đặt sau eo của Lương Quyến âm thầm dùng lực, kéo cô nghiêng người về phía trước, dán sát vào anh hơn. Lương Quyến không thể giãy ra, chỉ có thể ngoan ngoãn theo ý anh.
Nếu cảnh tượng này rơi vào mắt người ngoài không biết nội tình, e rằng sẽ cho rằng Lương Quyến – một cô gái dịu dàng ngây thơ, dáng người uyển chuyển – đang chủ động nhào vào lòng Lục Hạc Nam – người đàn ông thanh nhã như gió xuân.