[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 42: Em hôn anh một cái, có được không?
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 42: Em hôn anh một cái, có được không?
Lúc ấy, ở phía bên kia sân tiệc, Cố Triết Vũ vẫn còn đang tiêu sái vui vẻ, nhưng khi thấy một người đàn ông xa lạ chẳng nói chẳng rằng bế Lương Quyến đi mất, anh theo bản năng muốn nhấc chân chạy đến ngăn cản. Mới bước được hai bước thì đã bị Quan Lai phản ứng kịp thời kéo lại.
“Em kéo anh làm gì?” Cố Triết Vũ chỉ về phía Lương Quyến vừa bị đưa đi, giọng hơi sốt ruột: “Em không thấy Lương Quyến bị người ta mang đi rồi sao?”
Quan Lai gần như lật ngửa cả mắt trắng lên trời: “Anh uống say rồi à? Người ta là bạn trai đến đón bạn gái mình về, có vấn đề gì sao?”
“Cái người đó là… người đang mập mờ với Lương Quyến hả?” Cố Triết Vũ sững người trong một giây, ngạc nhiên hỏi, “Bọn họ ở bên nhau từ bao giờ thế? Em cũng không nói với anh một tiếng!”
“Chẳng phải anh hay nhiều chuyện sao!” Quan Lai nhân cơ hội xả giận, mắng cho Cố Triết Vũ một trận ra trò, “Nếu em nói với anh, thì cả ký túc xá tụi anh chẳng phải đều biết cả rồi sao?”
Quan Lai vẫn canh cánh trong lòng chuyện lần trước Thành Tấn vì một cái đồng hồ mà nổi cáu với Lương Quyến. Tuy không liên quan đến Cố Triết Vũ, nhưng nếu anh ta lỡ miệng, Thành Tấn chắc chắn sẽ biết chuyện.
Cố Triết Vũ gãi gãi đầu, đang định mở miệng xin lỗi chuyện lần trước, thì lại nghe Quan Lai lạnh nhạt lên tiếng: “Tối nay anh cùng em đưa Tư Yên về nhé.” Quan Lai nhìn về phía Hứa Tư Yên đang say mềm, nằm bẹp như một đống bùn trên ghế sofa, bất giác thở dài một hơi.
Nghe vậy, trong lòng Cố Triết Vũ càng thêm áy náy. Anh ta xoắn tay áo một cách lúng túng, nhỏ giọng thương lượng: “Lai Lai, hôm nay anh không thể đi với em được rồi. Mẹ anh vừa gọi điện bảo nhớ anh, muốn anh tối nay về nhà.”
“Biết rồi.”
Ngoài dự đoán, Cố Triết Vũ không hề nghe thấy tiếng gầm quen thuộc của Quan Lai. Anh ta cúi đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt Quan Lai bình tĩnh, thậm chí không nhíu lấy một cái mày.
Rõ ràng cô ấy đã trở thành người dịu dàng, ngoan ngoãn như mẹ anh mong muốn.
Vậy mà chẳng hiểu sao, tim Cố Triết Vũ lại nhói lên. Cơn đau ấy mãnh liệt đến nỗi như muốn đập tan một góc kiên cố trong lòng, mà anh thì hoàn toàn bất lực.
Năm tháng đã đi qua, chỉ còn lại cõi lòng hoang vắng.
Thật tiếc, trong năm tháng còn có thể vãn hồi ấy, anh vẫn chưa hiểu được đạo lý “gương vỡ khó lành”.
*
Gió lạnh thổi lất phất, cảm nhận được người trong lòng khẽ rùng mình, Lục Hạc Nam theo phản xạ siết chặt vòng tay, bước chân cũng vô thức nhanh hơn vài phần. Nhưng hơi ấm từ cơ thể cô, so với khí lạnh thấu xương của Bắc Thành, chung quy cũng chỉ như muối bỏ biển.
“Tôi vừa gọi thêm một chiếc xe nữa.” Nhâm Thời Ninh chỉ về phía chiếc Porsche nổi bật đậu ở đầu đường, “Cậu đưa Lương Quyến đi trước, chúng ta gặp nhau thẳng ở khách sạn.”
Lục Hạc Nam khẽ gật đầu, không nói thừa một câu, ôm lấy Lương Quyến đi thẳng lên xe.
Tài xế do Nhâm Thời Ninh sắp xếp được huấn luyện rất bài bản, nghĩ đến việc trên xe còn một cô gái say mềm, chiếc xe mấy triệu chạy trên con đường bằng phẳng cũng nhẹ nhàng y như một chiếc xe dành cho ông cụ bà lão.