[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 41: Cô ấy là của tôi
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 41: Cô ấy là của tôi
Vì hôm nay đông người, nên Nhâm Thời Ninh cho người lấy chiếc xe thương mại bảy chỗ dài đang để trong gara. Con hẻm sau đường Hoàng Hà khá hẹp, xe không thể chạy vào, đành phải dừng lại ngoài đường lớn. Mọi người lần lượt xuống xe, bóng dáng cũng dần khuất sau màn đêm tĩnh mịch.
Vừa mới đi được vài bước, “bệnh thiếu gia” của Sở Hằng lại bắt đầu tái phát.
“Trời ơi, Bắc Thành sao mà lạnh dữ vậy?” Sở Hằng lạnh run cả người, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.
Nhâm Thời Ninh liếc qua một cái, thấy anh ta co ro như con tôm, lập tức không thương tiếc mỉa mai: “Sợ lạnh còn mò tới Bắc Thành làm gì?”
Sở Hằng nghe vậy thì không phục lắm, tròn mắt lớn tiếng cãi lại: “Trong đám chúng ta, người sợ lạnh nhất đâu phải tôi!”
“Không phải cậu, vậy là ai?” Mạc Quyên từ nãy giờ im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.
Diêu Úc Chân liền buông tay Tống Thanh Viễn ra, chạy lên mấy bước khoác tay Mạc Quyên, chu môi thì thầm: “Đương nhiên là Tam ca của em rồi.”
Mạc Quyên hơi ngẩn người, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lục Hạc Nam phía trước. Dáng người cao ráo, thẳng tắp không cần nói nhiều, đến cái bóng đổ trên đường lát đá cũng toát lên vẻ nhã nhặn, nào có vẻ gì là đang lạnh co ro?
“Hồi đó anh ấy chọn học Đại học Hồng Cảng chẳng phải cũng vì thời tiết bên đó à.” Diêu Úc Chân thấy ánh mắt nghi hoặc của Mạc Quyên, vội kéo dài giọng giải thích một cách tinh nghịch, “Ở đó nóng quanh năm, bốn mùa chẳng thấy tuyết.”
Bị sự tò mò thôi thúc, Sở Hằng mới hé mặt ra khỏi cổ áo, nghiêng đầu quan sát sắc mặt của Lục Hạc Nam.
Gã ngốc này rõ ràng lạnh đến mức mặt trắng bệch, môi cũng chẳng còn chút màu, vậy mà vẫn cắn răng không rên lấy một tiếng.
Chỉ vừa mới liếc lên một cái, cơn gió lạnh đã ào tới táp vào mặt, khiến Sở Hằng run lập cập, vội cúi đầu rúc lại vào cổ áo tìm chút hơi ấm.
“Tình yêu đúng là vĩ đại mà…” Sở Hằng không khỏi cảm khái trong lòng.
*
Nhâm Thời Ninh dẫn theo một nhóm người đột ngột kéo đến, ông chủ quán bar trong hẻm không kịp chuẩn bị, lại đúng dịp giao thừa, quán vốn đã đông nay càng chật ních người.
Khách ở bàn thường tạm thời không nói, chỉ riêng đám người đang ngồi ở khu vực ghế riêng hôm nay, ai nấy đều phải đặt cọc trước ít nhất nửa tháng mới có được chỗ.
“Anh Nhâm, anh đến mà không báo trước một tiếng, anh xem chỗ tôi…” Ông chủ để râu quai nón quay đầu nhìn đám đông chen chúc trong quán bar, rồi lại nhìn sang mấy vị khách ăn mặc sang trọng trước mặt, tỏ vẻ vô cùng khó xử.
Nhâm Thời Ninh là khách quen ở đây. Quán bar này ngày trước mở ra cũng nhờ không ít vào sự giúp đỡ của anh. Ông chủ là người trọng tình nghĩa, nên mỗi lần Nhâm Thời Ninh dẫn người tới, ông đều đích thân chuẩn bị chu đáo, thậm chí còn cho dọn sạch mấy người không liên quan từ sớm.
Nhưng giờ đã gần mười một giờ đêm, đuổi khách trong lúc cao điểm giao thừa thì thật chẳng phải đạo.
“Ôi dào, đông khách là chuyện tốt mà, mặt mũi cau có làm gì!” Nhâm Thời Ninh vỗ vai ông chủ, ra hiệu cho ông cứ thoải mái, “Đừng căng thẳng, chuyện của chúng tôi đều là chuyện nhỏ, không thể làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông được.”