[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 40: Chị dâu
Ngày 31 tháng 12 năm nay rơi đúng vào thứ Sáu, khắp các con phố đều giăng đèn kết hoa, người qua kẻ lại đông như trẩy hội. Đường Hoàng Hà vốn đã nổi tiếng là tụ điểm yêu thích của giới trẻ, nay lại càng thêm nhộn nhịp.
Trời vừa sập tối, con đường hai chiều vốn rộng rãi cũng vì xe cộ đậu sai quy định mà bị bó hẹp thành đường một chiều.
Chỗ Cố Triết Vũ đặt nằm ở khu hơi khuất, mà muốn tới đó thì chỉ có thể băng qua đường Hoàng Hà.
Taxi chậm chạp lăn bánh giữa dòng xe đông nghẹt, tài xế cũng hết cách, đành dừng lại ngay đầu phố để ba cô gái xuống xe. Đoạn đường còn lại khoảng một cây số, ba người lúng túng xách túi, vừa đi vừa chạy một mạch đến nơi.
Chỗ Cố Triết Vũ chọn tên là “Trong Hẻm”. Ban đầu Lương Quyến không hỏi kỹ, thấy cái tên nghe cũng nghiêm túc, còn tưởng chỉ là một quán ăn có chút phong cách.
Cho đến khi theo chân Quan Lai vòng vèo xuyên qua khu phố thương mại sầm uất, bước trên những con đường lát đá trơn trượt, rẽ vào một con hẻm yên tĩnh vắng người, Lương Quyến mới ngỡ ngàng nhận ra, hóa ra sau lưng phố lớn náo nhiệt kia còn có một thế giới hoàn toàn khác.
Cái gọi là “Trong Hẻm,” tuy treo biển gỗ cổ kính đầy chất nghệ sĩ, nhìn qua cứ tưởng một nhà hàng đậm phong vị xưa cũ, nhưng thực chất bên trong lại là một tụ điểm ăn chơi đèn đỏ rượu xanh chính hiệu.
Ba cô gái vừa dừng lại ở cửa, còn chưa kịp thở đều, cánh cửa lớn nặng nề với họa tiết chạm trổ đã bị đẩy ra từ bên trong. Ánh sáng trong sảnh rọi thẳng ra ngoài, so với trời tối đen như mực bên ngoài thì chẳng khác nào ban ngày rực rỡ.
Một cô nhân viên mặc sườn xám vàng thêu hoa, tóc dài đen nhánh búi gọn bằng trâm gỗ, bước ra trong tiếng giày cao gót lách cách, dáng đi uốn lượn mềm mại như rắn nước.
Thấy Quan Lai, cô ấy nở nụ cười khách sáo kiểu gặp người quen.
“Chị Quan, anh Cố đã tới rồi, em dẫn mấy chị vào.”
Thì ra Quan Lai là khách quen ở đây, Lương Quyến vừa nãy còn hơi lo lắng khi bước vào con hẻm vắng vẻ bây giờ mới tạm yên lòng.
“Làm phiền rồi.” Quan Lai khẽ gật đầu, vừa bước một chân lên bậc thang thì phát hiện hai người đi cùng vẫn đứng im như trời trồng.
Cô dừng lại, quay đầu thì thấy Lương Quyến và Hứa Tư Yên còn đang đơ tại chỗ, đành bất đắc dĩ nhếch môi, vẫy tay với hai người.
“Đừng căng thẳng, chỗ này trông vậy thôi chứ là quán bar kinh doanh hợp pháp.”
“Ai căng thẳng?” Hứa Tư Yên nói trong khi mặt thì căng như dây đàn, vẫn cố gắng chống chế. Cô kéo tay Lương Quyến, cắn răng một cái rồi bước theo Quan Lai.
Bar thôi mà, có gì phải sợ?
Lương Quyến vốn đã đoán trước ba người sẽ đến muộn, nhưng không ngờ lại là muộn nhất.
Hơn chục người của nhóm Hoa Thanh đã ngồi rải rác trên ba bàn liền kề, cả trên bàn lẫn dưới đất đều đầy vỏ chai rỗng, xem ra cuộc nhậu đã bắt đầu được một lúc rồi.