[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 38: 'Cuối cùng' của tình yêu này... là gì?
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 38: 'Cuối cùng' của tình yêu này... là gì?
Cho đến khi trong gương chiếu hậu, bóng dáng của Lương Quyến dần dần nhỏ lại, rồi hoàn toàn biến mất, Lục Hạc Nam mới chậm rãi thu lại ánh nhìn.
Ngồi ở ghế lái, Nhâm Thời Ninh liếc nhìn qua khóe mắt, thấy dáng vẻ Lục Hạc Nam như đang si tình, không nhịn được buông lời trêu chọc: “Luyến tiếc thế thì ở lại luôn đi cho rồi.”
Lục Hạc Nam tựa người ra sau ghế, nhắm mắt lại, dùng chính lời của Lương Quyến để đáp trả: “Tôi đâu thể tùy hứng được.”
Câu nói ấy vừa thốt ra, Nhâm Thời Ninh cũng khẽ thở dài một tiếng.
Những người như họ, trong mắt người ngoài là ở trên cao, là hào quang vạn trượng, muốn gì được nấy.
Nhưng chỉ những kẻ thực sự đứng ở vị trí ấy mới hiểu được sự ràng buộc giữa các gia tộc, sự kìm kẹp giữa các lợi ích.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, đồng minh có thể lập tức biến thành kẻ địch, từng cử động nhỏ cũng kéo theo cả cục diện rung chuyển.
Ai cũng hiểu rõ đạo lý “lên cao thì ngã đau”, không ai dám gánh vác cái rủi ro của việc cả toà thành sụp đổ, cho dù chỉ là một tia nhỏ.
Không ai thật sự được tự do cả, dù anh có quyền thế đến đâu cũng vậy thôi.
Điện thoại trong túi áo khoác đột ngột rung lên.
Lục Hạc Nam hé mắt, lười biếng liếc nhìn, nhưng khi thấy người nhắn tin là Lương Quyến, cả người lập tức ngồi thẳng dậy, vẻ khó chịu và u ám trong mắt cũng tan biến không còn.
LJ: [Em về trường rồi. Bát đũa trong nhà em rửa sạch sẽ rồi, cũng cất lại vào tủ luôn rồi.]
Nhìn thấy dòng tin đó, Lục Hạc Nam hơi nhíu mày.
Lúc hai người chia tay, anh đã thấy rõ vẻ mệt mỏi nơi đáy mắt cô, còn dặn cô cứ ngủ một giấc ở đó đã, nghỉ ngơi xong hãy về.
Dù sao ban ngày trong ký túc xá người ra người vào, không tiện để chợp mắt.
Có lẽ Lương Quyến đoán được nghi vấn trong lòng anh nên vội vàng nhắn thêm:
LJ: [Dù sao đây cũng là nhà của anh trai anh, anh không có ở đây, em ngủ lại không tiện.]
Lục Hạc Nam suy nghĩ một lát rồi cũng đành thỏa hiệp, nhẹ nhàng gõ mấy chữ trong khung chat: [Được rồi, về trường nhớ cẩn thận. Tới nơi thì nhắn cho anh một tiếng.]
Thời gian bên nhau chưa lâu, nhưng anh biết tính Lương Quyến rất bướng. Chuyện cô đã quyết thì không có thương lượng gì được hết.
Vậy nên cũng chẳng cần khuyên thêm.
LJ: [Anh cũng vậy.]
Đến đây, cuộc trò chuyện kết thúc. Nhưng Lục Hạc Nam vẫn cứ nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn cuối cùng của cô.
Vì đây là nhà của anh trai nên… không tiện.
Nghĩ thông suốt rồi, Lục Hạc Nam tắt màn hình điện thoại, quay đầu sang nhìn Nhâm Thời Ninh, cười ranh mãnh: “Anh Ninh này, nhờ anh một chuyện được không?”
Tay Nhâm Thời Ninh đang cầm vô lăng bỗng khựng lại. Cái thằng nhóc này mà gọi “anh” thì đảm bảo là chẳng có chuyện gì tốt đẹp.