[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 37: Thứ bị bỏ đi, có lẽ... không chỉ là một cái ôm
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 37: Thứ bị bỏ đi, có lẽ... không chỉ là một cái ôm
Có lẽ là vì tối qua ngủ muộn, tóm lại, lần này Lương Quyến ngủ một giấc thật sâu.
Mãi đến khi mặt trời lên cao, ánh nắng rực rỡ ngoài cửa sổ xuyên qua khe hở giữa hai lớp rèm, lờ mờ chiếu lên mặt cô, Lương Quyến mới mơ màng tỉnh dậy trong giấc ngủ.
Cô kéo rèm dày ra, tuyết trắng ngoài trời dưới ánh nắng lại càng chói mắt, làm cô phải nheo mắt lại theo phản xạ.
Ngoài cửa sổ, gió tuyết đã dừng, nắng đẹp rạng ngời. Chỉ còn lại lớp tuyết dày trên mặt đất, vẫn chưa bị người ta giẫm lên, như chứng minh cho cơn bão tuyết dữ dội đêm qua.
Nghe thấy có tiếng động nhỏ từ phòng khách sau lưng, Lương Quyến không chần chừ nữa, buộc lại tóc rồi vội vàng đi ra cửa.
Lúc tay đặt lên tay nắm cửa, cô cúi đầu liếc nhìn phần ngực mình, ngập ngừng một chút, nhớ đến cảnh tượng xấu hổ tối qua, liền xoay người lấy từ tủ quần áo của Lục Hạc Nam một chiếc sơ mi màu vàng nhạt, khoác ngoài chiếc váy ngủ.
Cúc áo bắt đầu từ cái thứ hai dưới cổ, Lương Quyến cài từng chiếc một từ trên xuống dưới, rồi đứng trước gương kiểm tra ba lượt, chắc chắn không có gì bất thường mới lê dép ra khỏi phòng ngủ.
Lúc Lương Quyến mở cửa phòng, Lục Hạc Nam đang dọn dẹp trong bếp. Anh mặc hờ hững một chiếc áo hoodie xám, bên trong là áo thun trắng, tay áo được xắn cao để lộ cánh tay săn chắc đầy nam tính.
Ở bên ngoài, Lương Quyến chỉ từng thấy Lục Hạc Nam trong dáng vẻ quyền cao chức trọng, xa vời khó với tới, không ngờ cũng có lúc anh trông thật đời thường, gần gũi thế này.
Trên bàn bày hai bát mì bốc khói nghi ngút, vì đứng hơi xa nên Lương Quyến không thấy rõ trong bát có gì.
Lục Hạc Nam rửa sạch nồi, thớt và dao cũng lần lượt được đặt lại đúng chỗ.
Anh đang định lên gọi Lương Quyến dậy thì vừa xoay người lại đã thấy cô nàng còn mắt nhắm mắt mở, ngơ ngác đứng ở cửa, trong lòng chợt mềm nhũn, môi cong cong trêu chọc: “Ồ, tiểu thư nhà ta cuối cùng cũng chịu dậy rồi à?”
Mặt Lương Quyến vì bị trêu mà nóng ran, giả vờ không nghe thấy gì, từ từ đi đến bàn ăn, chỉ liếc một cái liền sững lại — dù chỉ là một bát mì giản dị, nhưng nguyên liệu đầy đủ, nhìn cái là biết nấu bằng cả tấm lòng.
“Ồ, còn có tôm nữa?”
Vốn dĩ vừa ngủ dậy không có cảm giác đói, nhưng mùi thơm ngào ngạt từ tô mì trước mắt đã khiến dạ dày cô cồn cào. Lương Quyến cúi xuống hít hà vài hơi.
“Em có dị ứng hải sản không?” Tay Lục Hạc Nam đang đặt đũa khựng lại, nụ cười trên môi cũng dần cứng lại.
Thấy anh hiểu lầm, Lương Quyến vội vã xua tay: “Yên tâm đi, chuyện ăn uống em không kén chọn đâu.”
Chỉ là… hơi lười lột vỏ tôm thôi mà.
“Vậy thì tốt.” Lục Hạc Nam thở phào, gương mặt lại trở về vẻ thờ ơ quen thuộc: “Mau đi rửa mặt đánh răng đi, không lát nữa mì nguội đấy.”
Vì hôm nay có Lục Hạc Nam ăn cùng, Lương Quyến rửa mặt đánh răng nhanh hơn bình thường rất nhiều, đến mức mặt còn chưa kịp lau khô đã vội chạy lại bàn ăn.