[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 36: Với tư cách là một người bạn trai danh chính ngôn thuận
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 36: Với tư cách là một người bạn trai danh chính ngôn thuận
Lương Quyến hoàn hồn lại, không kịp gỡ tay của Lục Hạc Nam đang ôm chặt eo mình, liền nghiêng người lao tới giành lấy chiếc điện thoại trên bàn bếp giữa.
“Lai Lai, bên này mình có chút việc, nói chuyện sau nhé!” Giọng cô vừa gấp gáp vừa luống cuống, tay chân cũng lộn xộn.
Giữa đêm khuya, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, có thể xảy ra chuyện gì?
Không biết có phải Quan Lai cảm nhận được bầu không khí khác thường bên này hay không, mà cứ im lặng ôm tâm thế hóng chuyện, mãi chẳng chịu cúp máy.
Thấy cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, Lương Quyến bực không chịu nổi, trong lòng thầm mắng Quan Lai không đáng tin. Không trông chờ gì được, cô đành phải tự thân vận động, định tự mình cúp máy.
Chỉ tiếc là vừa nãy cô đang rửa ấm siêu tốc, tay vẫn còn ướt sũng, mấy giọt nước chưa kịp lau khô nhỏ xuống màn hình khiến chiếc điện thoại vốn cảm ứng nhạy bỗng trở nên đơ lag bất thường.
Lúc này đúng là càng gấp càng rối, càng làm càng sai.
Gương mặt Lương Quyến đỏ bừng như muốn nhỏ máu, ngay khi cô vung tay định nhấn nút đỏ thì Lục Hạc Nam bất ngờ vươn cánh tay còn lại, nhẹ nhàng lấy điện thoại từ tay cô rồi đặt trước mặt mình.
Tay còn lại của anh vẫn không rời khỏi eo cô. Mặc dù cô đã có thể đứng vững, nhưng anh lại giả vờ không biết, nhất quyết không để cô thoát khỏi vòng tay mình.
Thứ duy nhất thay đổi có lẽ là sức lực trong lòng bàn tay anh. Ban đầu chỉ là đặt nhẹ mang tính hỗ trợ, sau đó như thể được ngầm đồng ý, anh bắt đầu thoải mái áp sát tay vào bên hông mềm mại của cô.
Tới lúc này, dường như chỉ cảm nhận sự mềm mại qua tay cũng không đủ thỏa mãn anh. Lục Hạc Nam khẽ thở dài, rồi vô cùng kiềm chế mà khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, khi thì mạnh khi thì nhẹ, lướt đi qua lớp vải như đang mơn trớn trên làn da mịn màng.
Cho dù cảm xúc trong lòng đã cuộn trào mãnh liệt, động tác ngón tay của anh vẫn nhẹ nhàng đến mức khó phát hiện, như thể chỉ là một trò tiêu khiển riêng tư. Nếu eo Lương Quyến không nhạy cảm như vậy, chắc cô cũng chẳng nhận ra sự mơn trớn đầy ẩn ý đó.
“Alo, cô Quan, tôi là Lục Hạc Nam.”
Sau khi cầm điện thoại, anh ngẫm nghĩ một lúc, rồi ho nhẹ vài tiếng để điều chỉnh giọng, mới từ tốn mở lời. Dù đã cố gắng làm dịu âm điệu, nhưng vẫn không giấu nổi chất khàn khàn – như vừa kiềm nén quá mức, cũng như vừa được thỏa mãn một cách nào đó.
Biết đầu dây bên kia đã đổi người, Quan Lai lập tức chuyển sang chế độ nghiêm túc, giọng nói vừa công thức vừa mang chút khách khí – kiểu như đang tiếp khách hàng ở cửa tiệm thời trang sang trọng.
“Chào anh Lục, làm phiền anh giữ Quyến Quyến lại muộn như vậy, thật sự ngại quá.”
Nghe thì lễ phép, nhưng câu nói ấy rõ ràng có ẩn ý, cố tình kéo giãn khoảng cách giữa hai người. Đối với người từng lăn lộn trên thương trường như Lục Hạc Nam, tất nhiên anh hiểu rõ Quan Lai đang muốn ép anh phải thể hiện thái độ.