[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 33: Chỉ mong cô Lương được trời quyến cố, mọi sự hanh thông
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 33: Chỉ mong cô Lương được trời quyến cố, mọi sự hanh thông
Lương Quyến ngồi bên cửa sổ phòng ký túc, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào điện thoại. Dạo này Lục Hạc Nam đột nhiên bận rộn hẳn lên, tần suất liên lạc giữa hai người cũng từ mỗi ngày một lần giảm xuống thành hai ngày mới nhắn tin một lần.
Ngoài Lục Hạc Nam ra, những người bận đến mức mất hút còn có cả các bạn cùng phòng của Lương Quyến.
Từ khi lên năm ba đại học, các môn học của chuyên ngành Y học lâm sàng cũng dày đặc hơn hẳn. Mỗi ngày, Lương Quyến chỉ còn có thể nhìn thấy Hứa Tư Yên tất bật trở về phòng vào mỗi tối trước khi đi ngủ.
Còn Quan Lai—người yêu tiền như mạng—thì bận rộn dĩ nhiên không phải vì việc học, mà là vì chạy đi làm thêm.
Về phần Hàn Nguyệt Như, từ sau hôm hai người giận dỗi chia tay không vui trong bệnh viện, Lương Quyến chưa từng thấy cô ấy nữa. Đồ đạc trong ký túc cũng bị dọn sạch sẽ chẳng một lời. Nghe mấy bạn bên văn phòng khoa nói, Hàn Nguyệt Như cuối cùng cũng đã nộp đơn xin bảo lưu một năm.
Nếu chỉ đơn thuần là quan hệ bạn học đại học thì thôi cũng được, nhưng trớ trêu thay, Lương Quyến và Hàn Nguyệt Như đều là người Tân Hải, khu nhà hai gia đình ở cũng sát bên nhau. Mấy năm trước, vào dịp lễ tết, vì hai đứa con gái thân thiết mà hai bên gia đình còn qua lại khá thân.
Giờ xảy ra chuyện như vậy, sau này có nên tiếp tục giữ liên lạc nữa không?
Trong lúc Lương Quyến đang nghĩ xem nên kết thúc chuyện này thế nào, sau lưng bất ngờ vang lên tiếng mở cửa — Quan Lai đã về rồi.
Vừa bước vào phòng, Quan Lai thậm chí còn chẳng cởi áo khoác, ngả người cái rầm xuống ghế. Lương Quyến thấy bạn mệt rũ rượi, tự giác cởi áo giúp cô ấy, còn rót cho một cốc nước ấm, đưa tận miệng.
“Quyến Quyến, vẫn là cậu tốt với mình nhất!” Quan Lai nhận lấy, uống ừng ực nửa cốc, rồi ôm chầm lấy Lương Quyến không buông tay.
Lương Quyến đưa tay xoa đầu cô bạn, không nhịn được hỏi thêm: “Dạo này tiệm của cậu sao mà bận thế? Hay là đổi công việc đi, sinh viên chẳng phải thường làm gia sư sao? Cậu cũng thử xem?”
Quan Lai vùi mặt vào ngực Lương Quyến, theo bản năng mà lắc đầu từ chối: “Mình mà làm gia sư thì có khi lại dạy hư người ta mất.”
Sợ Lương Quyến lo lắng, cô lại giải thích tiếp: “Chỉ là gần đây đột nhiên bận thôi, trên tổng công ty yêu cầu phối hợp điều tra truy nguồn một mẫu đồng hồ.”
“Truy nguồn?” Lương Quyến nhíu mày, “Đồng hồ của Royce cũng có vấn đề về chất lượng à?”
Là nhân viên xuất sắc của Royce, Quan Lai nghe Lương Quyến hiểu lầm thương hiệu thì vội vàng vùng ra khỏi vòng tay giải thích.
“Royce của bọn mình sao lại có vấn đề chất lượng được!”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lương Quyến, Quan Lai thở dài một hơi, nghiến răng nói: “Chẳng biết tên đại gia nào vừa ngốc vừa lắm tiền, cứ nhất quyết đòi mua một mẫu đồng hồ. Mà cái mẫu đó là hàng giới hạn, tháng trước đã bán hết sạch rồi.”
Lương Quyến nghe xong không khỏi kinh ngạc: “Đã bán hết mà còn mua được sao?”
Quan Lai cười cười mắng: “Thế mới nói là vừa ngốc vừa nhiều tiền, bảo là bằng mọi giá cũng phải có cho bằng được. Bọn mình chỉ còn cách lần theo vết mà tìm, ai ngờ cái đồng hồ đó qua tay bao nhiêu người, cuối cùng ở trong nước chỉ còn lại đúng một chiếc.”