[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 32: Ra là đồng hồ đôi
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 32: Ra là đồng hồ đôi
Sau khi quay về Kinh Châu, theo yêu cầu cứng rắn của Lê Bình, Lục Hạc Nam buộc phải tạm gác lại toàn bộ công việc trong tay, an tâm ở nhà tĩnh dưỡng. Nhờ có lời của Lê Bình, đám công tử con nhà giàu ở tứ cửu thành cũng không dám đến quấy rầy sự yên tĩnh của Lục Hạc Nam.
Ngoài ra, Lê Bình còn đặc biệt đặt mua từ nước ngoài một bộ thiết bị, mỗi ngày đều theo dõi tình trạng tim mạch của Lục Hạc Nam, chỉ còn thiếu việc bố trí thêm một bác sĩ gia đình túc trực 24/24 là đủ bộ.
Lục Hạc Nam cảm thấy chuyện này có phần làm quá, nhưng để Lê Bình yên lòng, anh ngoan ngoãn chấp nhận tất cả các sắp xếp, không hề đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào.
Những ngày an dưỡng ở nhà không thể nói là nhàm chán, trong mắt Lục Hạc Nam, kiểu sống “ăn no rồi ngủ”, không bước chân ra khỏi cửa như thế lại có phần thoải mái đến bất ngờ.
Không cần phải đối mặt với đống công việc chất cao như núi, anh có nhiều thời gian hơn để tham gia vào cuộc sống của Lương Quyến, tìm hiểu sở thích của cô, tần suất trò chuyện giữa hai người trên WeChat cũng dần trở nên thường xuyên hơn.
Dọn dẹp xong cặp sách, vừa đi ra khỏi lớp theo dòng người, Lương Quyến đã nhận được tin nhắn WeChat từ Lục Hạc Nam.
Lục sir: “Trưa nay em định ăn gì?”
Rõ ràng hai người đã có qua lại một thời gian, vậy mà khi nhận được tin nhắn của Lục Hạc Nam giữa nơi đông người, tim Lương Quyến vẫn đập thình thịch, theo phản xạ lập tức giảm độ sáng màn hình điện thoại xuống, sợ bị người khác nhìn thấy.
Lương Quyến suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Mì trộn dầu ớt.”
Bên kia hiện lên trạng thái “đang nhập”, Lương Quyến vừa nắm tay Quan Lai, vừa gõ thêm một tin nhắn nữa: “Mà tình cờ thật, lần nào anh nhắn cho em cũng đúng lúc em tan học.”
Lục Hạc Nam vừa rót một cốc nước ấm, nghiêng người lấy điện thoại trên bàn, thấy Lương Quyến đã gửi đến hai tin nhắn.
Tình cờ sao? Lục Hạc Nam hơi nhướng mày, liếc qua trong album ảnh điện thoại – thời khóa biểu của Lương Quyến mà anh phải mất công lắm mới có được – khóe môi khẽ nhếch lên đầy ẩn ý.
Anh định thuận miệng đáp lại một câu “Đúng là tình cờ thật,” thì đã thấy khung trò chuyện hiện lên thêm một tin nhắn nữa từ cô gái đang nôn nóng.
“Dạo này anh sao rồi? Ở nhà có thấy chán không?”
Lục Hạc Nam xoá câu trả lời ban đầu, rồi cẩn thận chỉnh sửa lại: “Cũng hơi hơi.”
LJ: [Vậy để em giới thiệu cho anh một quyển sách nhé!]
Nhìn dấu chấm than trắng trên khung thoại, Lục Hạc Nam dường như có thể nghe thấy giọng điệu lí lắc của Lương Quyến.
“Sách gì?” Anh nhắn lại rất nhanh, rồi yên lặng chờ đợi trong hai phút, cuối cùng cũng nhận được tin nhắn từ Lương Quyến.
Là một đoạn tin nhắn thoại dài ba giây. Lục Hạc Nam hơi sững người, mất một lúc mới bấm vào.
Chắc là cô đang trên đường đi đến căng tin, xung quanh rất ồn, nhưng giọng nữ phát ra từ tai nghe thì lại trong trẻo, mềm mại, âm cuối hơi vút lên, còn mang theo chút dè dặt khó nhận thấy.