[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 31: Giây phút này anh mới thực sự hiểu
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 31: Giây phút này anh mới thực sự hiểu
Ánh mắt của Lục Hạc Nam dán chặt vào Lương Quyến. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý, nhưng đến khi lời sắp ra khỏi miệng, lại lảng mắt đi, hờ hững nói đùa: “Để hôm khác anh tặng em cái túi to hơn nhé, sợ cái túi này của em có ngày không đựng nổi nữa.”
Không phải anh sợ, cũng không hề có ý định lùi bước. Chỉ là vào đúng khoảnh khắc sắp mở miệng, không hiểu sao lại chợt nhớ đến lời chị họ nói trong cuộc điện thoại tối trước hôm anh đi.
— Con gái mà, chắc đều muốn được theo đuổi lâu một chút, đúng không?
— Dù sao thì, giai đoạn mập mờ mới là giai đoạn cuốn hút nhất.
Những gì người con gái khác có trước khi yêu, anh không muốn Lương Quyến bỏ lỡ dù chỉ là một chút. Chậm thì chậm, nhưng trong chuyện có được cô, anh nhất định phải có. Nên anh không vội.
Nghe xong lời Lục Hạc Nam nói, trong đáy mắt Lương Quyến thoáng qua một tia thất vọng khó nhận ra, cô che giấu cảm xúc trên mặt rất khéo, cũng đùa lại:
“Gì vậy? Muốn dùng túi để mua chuộc em à? Em đâu dễ dụ thế! Trừ khi anh tặng túi hàng hiệu, bản giới hạn ấy!”
Lục Hạc Nam cụp mắt, nhìn vẻ điềm nhiên của Lương Quyến, trong lòng bỗng thấy có chút hụt hẫng. Câu “Anh thích em, em có muốn làm bạn gái anh không?” suýt bật ra khỏi miệng, rốt cuộc vẫn kết thúc bằng một câu đùa.
Taxi chạy băng băng trong màn đêm vô tận, khi Lương Quyến và Lục Hạc Nam đến bệnh viện trung tâm Bắc Thành thì vừa đúng mười hai giờ.
Hành lang khu nội trú của bệnh viện yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng bước chân. Hai người về muộn, sợ làm phiền người khác nghỉ ngơi nên cố ý hạ thấp âm thanh, đi lại cũng rất nhẹ nhàng.
Vậy mà ngay trước khi bước vào phòng bệnh, y tá trực ban ở quầy lại nhẹ giọng gọi họ lại. Có vẻ cô ấy đã đợi họ một lúc rồi, vừa thấy họ xuất hiện nơi hành lang, đôi mắt mệt mỏi liền sáng bừng lên.
Lương Quyến tưởng là để báo trước danh mục kiểm tra ngày mai, nên đẩy đẩy Lục Hạc Nam, bảo anh về phòng trước, để mình ra nghe là được. Nhưng người đàn ông trước mặt vững như núi, cô có cố thế nào cũng không nhúc nhích được.
Dáng người Lục Hạc Nam dù thanh mảnh nhưng không hề yếu ớt, sức của một người đàn ông trưởng thành, đâu phải Lương Quyến có thể đọ nổi.
“Để anh đi, em về ngủ đi.” Lục Hạc Nam nhìn quầng thâm dưới mắt Lương Quyến, nhíu mày cương quyết.
Nhưng Lương Quyến nghĩ anh là bệnh nhân, cần nghỉ ngơi, cũng không chịu nhường: “Em ở lại viện với anh danh chính ngôn thuận đấy nhé, chẳng lẽ anh không cho em thể hiện tí sao?”
Lục Hạc Nam khựng lại, nghĩ một chút rồi cũng không tranh nữa, chỉ dặn cô sớm quay về.
Thấy Lục Hạc Nam đi vào phòng bệnh rồi, Lương Quyến mới từ từ bước tới quầy y tá. Y tá trẻ vẫn đang lật giở sổ đăng ký bệnh án lách cách.
“Có chuyện gì vậy? Ngày mai có sắp xếp gì mới sao?” Lương Quyến đặt tay lên quầy, ngón tay vô thức gõ nhẹ, cố gắng giữ tỉnh táo.