[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 30: Giờ mà tỏ tình chắc không gọi là đột ngột đâu nhỉ?
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 30: Giờ mà tỏ tình chắc không gọi là đột ngột đâu nhỉ?
Bầu trời đêm đen kịt lại u ám thêm vài phần, người đi đường trên phố cũng từ lác đác thưa thớt biến thành chỉ còn lại lưa thưa vài bóng. Lục Hạc Nam đi phía trước, bước chân nhanh hơn thường ngày một chút. Anh đi nhanh hơn Lương Quyến nửa bước, thay cô chắn bớt phần lớn cơn gió lạnh tạt thẳng vào mặt.
Lương Quyến rụt mặt vào cổ áo, lặng lẽ đi sau lưng Lục Hạc Nam, chẳng còn vẻ hoạt bát như lúc vừa rời khỏi bệnh viện nữa.
Người phía trước đột nhiên dừng bước, sau đó quay người lại đứng yên, nhìn cô gái co ro như con chim cút nhỏ, vô thức nhíu mày.
“Lại đang nghĩ ngợi linh tinh gì đấy?”
Giọng Lục Hạc Nam lạnh đến mức khẽ run, nhưng khi nhìn thấy Lương Quyến co ro trong gió rét, anh vẫn dứt khoát tháo khăn quàng, rồi quấn từng vòng từng vòng quanh cổ cô.
Chiếc khăn vẫn còn vương hơi ấm từ anh, Lương Quyến ngẩng mặt lên khẽ cứng người, rồi lại cúi đầu xuống, vùi mặt vào lớp khăn mềm mại.
Chú ý đến những động tác nhỏ ấy của cô, ngón tay đang buộc khăn của Lục Hạc Nam khựng lại, ánh mắt vốn điềm tĩnh bỗng gợn sóng.
Anh hít một hơi thật sâu, khó khăn mở miệng: “Lương Quyến, đừng sợ anh.”
Nghe thấy anh lại nhắc đến từ “sợ”, hàng mi của Lương Quyến khẽ rung, cô nhếch mép cười nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, em không sợ anh. Chỉ là… thấy hơi mất mặt thôi.”
“Em tự cho mình là thông minh bao lâu nay, lại không ngờ rằng từ lâu đã bị anh nhìn thấu.” Càng nói, giọng cô càng nhỏ, trong gió rét, có vài từ thậm chí như tan vào tiếng gió.
Nói xong là một khoảng lặng kéo dài. Lương Quyến muốn giải thích thêm điều gì, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Chỉ một vài câu ngắn ngủi, Lục Hạc Nam đã nhìn thấu sự lúng túng của cô, rồi lập tức hiểu ra. Anh cân nhắc một lúc, cẩn thận sắp xếp lại mạch suy nghĩ trong đầu trước khi mở lời.
Nhưng dù những lời trong đầu có sắp xếp thế nào, dường như cũng chẳng phải điều cô muốn nghe. Hàng mày anh càng lúc càng nhíu chặt, cuối cùng chọn làm theo trực giác, nghĩ đến đâu nói đến đó.
“Là em thấy bị anh nhìn thấu thì mất mặt sao?” Lục Hạc Nam đút một tay vào túi áo, ánh mắt trầm xuống, tay phải trong túi áo nắm chặt lấy bao thuốc.
Nhìn thấy phản ứng tinh tế trên mặt Lương Quyến, anh thở ra một hơi, cố gắng giữ cho giọng nói dịu dàng, bình ổn.
“Lương Quyến, nếu ngay cả mấy trò vặt vãnh này của em mà anh còn nhìn không ra, thì trong cái giới ăn thịt không thấy máu ở Kinh Châu kia, anh sống sao nổi?”
Thấy vẻ mặt cô dần dịu lại, Lục Hạc Nam nói tiếp, giọng chậm rãi: “Em không cần nghĩ ngợi gì hết, chỉ cần biết một điều—những toan tính và tâm cơ của anh, vĩnh viễn sẽ không bao giờ dùng đến với em.”
Nhớ lại những chuyện mưu mô tranh đấu ở vòng tròn Kinh Châu, Lục Hạc Nam khẽ ngoảnh mặt cười lạnh, như đang tự giễu mình. Khi anh cúi đầu xuống lần nữa, cô gái trước mặt đang lặng lẽ nhìn anh chăm chú.