[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 29: Vui là tốt rồi
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 29: Vui là tốt rồi
Lục Hạc Nam ngả ngớn dựa vào giường, sau khi thỏa mãn cái miệng, cả người toát ra một vẻ phóng túng không kềm chế được. Nhìn vành tai cô gái trước mặt dần dần đỏ ửng, anh cúi đầu, cố nhịn cười, giấu đi vẻ đắc ý vì đã trêu chọc thành công.
Thấy vệt đỏ nơi tai Lương Quyến lan dần lên khuôn mặt trắng trẻo, Lục Hạc Nam mới “nhân từ” nở nụ cười, mở miệng: “Được rồi, không chọc em nữa.”
Hóa ra anh coi cô như mèo để đùa giỡn sao?
Máu Lương Quyến dồn lên não, thoát khỏi sự bối rối ban nãy, lập tức trừng mắt lườm Lục Hạc Nam một cái, hằm hằm nhìn anh.
Nhưng cái lườm đó chẳng có mấy sát thương, rõ ràng là tức giận, vậy mà đôi má đỏ hồng lại khiến cô trông càng thêm đáng thương và yếu ớt.
Vệt đỏ ấy thật khiến người ta động lòng. Lục Hạc Nam nhìn mà tim mềm nhũn. Theo bản năng anh muốn giơ tay xoa đầu cô, nhưng tay mới đưa lên nửa chừng thì đã kịp nhận ra hành động đó quá đường đột.
May mà Lương Quyến thần kinh khá “trâu”, không để ý tới chi tiết đó. Anh lập tức rút tay lại, giả vờ ho nhẹ một tiếng, che giấu sự ngượng ngùng: “Cũng không còn sớm nữa, anh đưa em về trường.”
Lục Hạc Nam khoác áo khoác vào, tay cầm chìa khóa xe, rồi lấy áo khoác của Lương Quyến từ móc treo, nhẹ nhàng khoác lên vai cô, khẽ giục một câu.
Mãi đến khi chiếc áo khoác phủ lên vai, Lương Quyến mới dửng dưng mở miệng: “Hôm nay em không về trường đâu.”
Ngữ khí không hề giống đang bàn bạc, mà là thông báo.
Không về trường? Nghe vậy, tay Lục Hạc Nam cầm chìa khóa khựng lại, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, chân mày đã nhíu chặt.
Không lẽ cô đi chơi với cái tên tặng hoa hồng hôm nọ? Một bó hoa mà dụ được cô chạy theo người ta?
Càng nghĩ Lục Hạc Nam càng thấy khó chịu, cảm giác ghen tuông và bực bội trào lên tận cổ họng, giọng nói cũng theo đó trở nên trầm khàn, áp bức hơn: “Tối muộn thế này, không về trường thì em định đi đâu?”
Nhưng sự cứng rắn đó lại không áp đảo được Lương Quyến.
Cô hơi ngẩng mặt, nhìn chằm chằm vào anh không chớp. Dáng nhìn này lẽ ra là ngước nhìn, nhưng khí thế tự tin của cô quá mạnh, lại khiến nó giống như cô đang nhìn xuống.
Vì cô nắm chắc phần thắng, nên mới tự tin như vậy.
Lương Quyến khoanh tay, vẻ mặt nhàn nhạt, nhìn Lục Hạc Nam dần dần phát điên trước mặt mình, như vậy mới thấy nguôi ngoai phần nào cơn tức vì bị anh trêu chọc vừa rồi.
Cô lại giơ tay kéo chiếc áo khoác khỏi vai, thẳng tay nhét vào lòng anh, giọng thản nhiên mà đầy lý lẽ: “Ngày mai em không có tiết, tối nay ở lại trông bệnh.”
Đến lượt Lục Hạc Nam ngơ ngác. Anh phản xạ lặp lại như cái máy: “Trông bệnh?”
“Ừ, trông bệnh.” Lương Quyến bước lại ngồi xuống ghế, quay đầu thấy anh vẫn đứng ngây ra đó, cong môi cười khẽ, “Sao? Không hoan nghênh à?”
“Cũng… không phải không hoan nghênh.” Dù trong lòng đang dậy sóng dữ dội, Lục Hạc Nam vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, không để lộ sắc thái gì.