[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 23: Nếu nói tôi có giúp đỡ gì, thì cũng là giúp Lương Quyến thôi
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 23: Nếu nói tôi có giúp đỡ gì, thì cũng là giúp Lương Quyến thôi
Ngày mà Lục Hạc Nam đến Bắc Thành, trời đang có mưa nhỏ. Gần đây nhiệt độ ở Bắc Thành cứ quanh quẩn ở mức không độ, nên cơn mưa lất phất, khiến người ta bực bội này mãi vẫn chưa thể hoá thành những bông tuyết trắng nhẹ nhàng không vướng áo.
May mà dịch vụ mặt đất ở sân bay rất chu đáo, Lục Hạc Nam ra khỏi sân bay mà hầu như không bị dính mưa.
Anh vừa đi đến bãi đỗ xe thì nhận được điện thoại của Nhâm Thời Ninh.
“Đã tìm thấy xe chưa?” Bên kia có lẽ đang nghỉ giữa cuộc họp, trong âm thanh nền còn văng vẳng tiếng kéo ghế.
“Tìm thấy rồi, chỗ đậu xe anh chọn cũng khá nổi bật đấy.” Lục Hạc Nam mở cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Ngay trong đêm quyết định đến Bắc Thành, Lục Hạc Nam đã nhờ Nhâm Thời Ninh sắp xếp đưa chiếc xe của Lục Sâm đến bãi xe gần sân bay Bắc Thành để tiện sử dụng.
Nhâm Thời Ninh cười hì hì hai tiếng, nói mà không chút khiêm tốn: “Chứ sao, bãi xe này bắt đầu xây là tôi đã đặt trước rồi. Chỗ đậu chuyên dụng của nhà họ Nhâm, hiểu không? Lần này coi như cậu được đi ké không công đấy.”
“Lần này chắc tôi sẽ ở lại Bắc Thành lâu, hoan nghênh anh lúc nào cần thì cứ đến mà ‘ké’ lại.” Lục Hạc Nam ném điện thoại sang một bên, bật điều hướng trên xe, cài đặt điểm đến, rồi lái xe đi.
“Ở lại lâu?” Nhâm Thời Ninh chưa kịp tiêu hóa thông tin, lập tức nổi đóa, “Nhà họ Lục lại chuẩn bị khai triển dự án gì ở Bắc Thành à? Tôi nói thật đấy, mấy người làm ăn ở Kinh Châu không rủ tôi thì thôi, bây giờ ra Bắc Thành cũng không thèm dắt tôi theo là sao?”
Mưa có vẻ càng lúc càng nặng hạt, rào rào đập lên kính chắn gió phía trước. Lục Hạc Nam không quen đường ở Bắc Thành, phân tâm nghe điện thoại nên đã rẽ nhầm một ngã rẽ.
Chỉ có thể lái thêm một cây số nữa rồi quay đầu lại.
“Tôi có quên anh bao giờ.” Lục Hạc Nam nhíu mày, tăng mức hoạt động của cần gạt mưa thêm một nấc, “Lần này là việc riêng.”
Việc riêng? Nhâm Thời Ninh đột nhiên nhớ ra một tuần trước, cô gái vội vã rời đi trước cổng trường Hoa Thanh cùng Lục Hạc Nam.
Tên cô là gì nhỉ? Họ Lương thì phải.
Anh còn tưởng Lục Hạc Nam lần trước về Kinh Châu chịu khó ngoan ngoãn ở lại cả tuần, là đã nghe lời anh khuyên, tỉnh táo lại rồi cơ đấy.
“Ha, nhà họ Lục đúng là không ai bình thường!” Nhâm Thời Ninh chửi một câu đầy vẻ “khai sáng”.
Lục Hạc Nam chẳng những không giận mà còn bật cười, giọng điệu mang chút giọng Kinh Châu đốp lại: “Ồ, thế là anh đang khen tôi đấy à, hay là đang chửi chị tôi?”
Nhâm Thời Ninh im lặng hai giây, sau đó dứt khoát cúp máy.
Lục Hạc Nam liếc nhìn điện thoại bị cúp, bật cười thành tiếng, chút u ám do cơn mưa mang lại cũng nhờ vậy mà tan biến. Không còn Nhâm Thời Ninh lải nhải bên tai, anh tập trung lái xe đến khách sạn Thế Kỷ.
Lần này bữa tiệc mà Hoa Thanh tổ chức vẫn được đặt ở khách sạn Thế Kỷ.
Anh không biết đây có phải là chủ ý của trường Hoa Thanh, cố ý tạo ra cảm giác “cố nhân trở lại chốn xưa”, hay chỉ đơn giản là họ yêu thích nơi này.