[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 21: Giây phút này đây, anh nhớ cô
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 21: Giây phút này đây, anh nhớ cô
Vốn định về nhà ngủ bù, nhưng ngay khoảnh khắc nằm xuống giường, Lục Hạc Nam lại hoàn toàn mất ngủ. Anh đưa tay với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, nhập tên bài hát, tiếp tục phát bài nhạc mà Sở Hằng chưa kịp nghe hết trước khi rời đi.
Giai điệu vừa bị cắt ngang đột ngột, nay lại một lần nữa vang lên trong căn phòng trống vắng.
— Sau này nghe cô đơn, mới hay hoá ra nỗi nhớ cũng khiến người ta mất ngủ.
Lần đầu nghe bài này, câu hát ấy đã khiến tâm trí Lục Hạc Nam phiêu du. Mối liên hệ giữa cô đơn và nhung nhớ khiến anh bất giác nghĩ đến câu nói của Nhâm Thời Ninh tại sân bay Bắc Thành trước khi rời đi: “Thật ra cậu đâu có rung động với cô ấy đến thế, chẳng qua chỉ là cậu đã cô đơn suốt ngần ấy năm mà thôi.”
Thật là một luận điệu nực cười. Anh rõ ràng phân biệt được đâu là cô đơn, đâu là nhung nhớ.
Giây phút này đây, khiến anh mất ngủ không phải là cô đơn, mà là nỗi nhớ.
Giây phút này đây, anh nhớ cô.
Lời “tạm biệt” mà Lục Hạc Nam nói lúc chia ly, lần này lại mãi không có dịp tái ngộ.
Cuộc sống của Lương Quyến cũng dần trở lại quỹ đạo, giống như cuộc gặp gỡ với Lục Hạc Nam chỉ là một lần lệch hướng dễ dàng điều chỉnh trên chặng đường đời.
Ngày hôm sau sau khi Lục Hạc Nam rời đi, Hoa Thanh nhanh chóng lập tổ điều tra chuyên biệt, chuyện Hàn Nguyệt Như bị quấy rối tình dục cuối cùng cũng được đưa ra ánh sáng và bắt đầu được điều tra.
Vài ngày sau đó, trong một đêm đen sau buổi học tối, Hàn Nguyệt Như – người đã rời trường suốt thời gian qua – cũng quay trở lại.
Ba người bạn cùng nhau rảo bước trên đường về ký túc xá sau khi ghé qua phố ăn vặt. Đèn đường mờ nhạt, Quan Lai nheo mắt, chỉ về phía trước – nơi có một cô gái đang đứng trước cửa toà nhà ký túc, gần như hoà lẫn vào bóng tối, hơi không chắc chắn hỏi: “Đó có phải là Nguyệt Như không?”
Lương Quyến và Hứa Tư Yên nhìn theo hướng tay cô chỉ, dáng người kia quả thực giống Hàn Nguyệt Như, chỉ là đội mũ lưỡi trai màu đen, gương mặt cũng bị khẩu trang rộng che kín, không nhìn rõ ngũ quan.
Chưa kịp để họ lại gần hơn, cô gái ấy đã chủ động bước về phía họ.
Khi còn cách chừng hai, ba bước chân, Hứa Tư Yên là người đầu tiên nhận ra cô, gọi tên cô một tiếng rồi chủ động dang rộng vòng tay.
Hàn Nguyệt Như lao vào lòng Hứa Tư Yên như một mũi tên, giọng nói nghèn nghẹn, không thể kiềm nén cảm xúc: “Mọi người, lâu quá không gặp, mình về rồi đây.”
Lương Quyến đứng bên cạnh, hốc mắt cũng hơi ươn ướt. Những tháng ngày qua xảy ra quá nhiều chuyện, lần gặp lại này đã không còn là tâm trạng của ngày xưa nữa.
Hàn Nguyệt Như ôm Hứa Tư Yên thật lâu, đợi đến khi cảm xúc ổn định mới ngượng ngùng buông ra. Nước mắt dù đã ngừng rơi, nhưng dấu vết vẫn còn rõ trên gương mặt.
“Xảy ra chuyện mất mặt như vậy, lại còn bị làm rùm beng, mình từng có lúc thật sự muốn chết.”
Hàn Nguyệt Như cười gượng, nhắc lại chuyện này vẫn thấy có phần khó mở lời. Đi trên đường, cảm thấy ánh mắt người khác nhìn về phía mình, chỉ sợ là đang chỉ trỏ bàn tán.