[Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập - Chương 20: Nghe nói ở Bắc Thành, em có một đoạn 'tình duyên sớm nở tối tàn'
- Metruyen
- [Hoàn] Trước Khi Tuyết Rơi Hãy Chia Tay - Bắc Phong Tập Tập
- Chương 20: Nghe nói ở Bắc Thành, em có một đoạn 'tình duyên sớm nở tối tàn'
Bị con trai vạch trần thẳng thừng đến mức không còn gì che giấu, mặt mày Tống Nhược Cẩm tái xanh rồi trắng bệch, môi mấp máy, cổ họng khô khốc đến mức không thốt nổi một lời.
Lục Đình Tường từ nãy giờ vẫn để mặc vợ tự tung tự tác mà không hé răng câu nào, thấy vậy lập tức trầm giọng quát: “Lục Hạc Nam, con đang nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy? Mấy cái phép tắc ngày thường ba mẹ dạy con bay đi đâu hết rồi?”
Nghe bố răn dạy, Lục Hạc Nam lại càng cười sâu hơn, lời lẽ châm chọc cũng lộ liễu hơn: “Xin lỗi nhé, con thật sự không nhớ nổi hai người dạy con bao giờ cả. Chắc là dạy trong mơ à?”
Lời mỉa mai như mở đầu cho một chuỗi vết rách, đã nói câu đầu thì mấy câu sau cũng ào ào kéo đến. Chỉ còn chút lương tâm sót lại trong lòng, Lục Hạc Nam mới nhịn không nói ra những lời khó nghe hơn.
Lục Nhạn Nam thấy không khí bắt đầu căng thẳng, liền cười hì hì nhảy vào pha trò để cứu vãn: “Thím à, con còn lớn hơn Lục Hạc Nam một tuổi đấy, hay là thím giúp con giới thiệu trước một mối đi?”
Tống Nhược Cẩm hơi khựng lại. Chuyện hôn nhân của Lục Nhạn Nam, làm sao đến lượt bà định đoạt? Cả nhà đều coi cô ấy như hòn ngọc quý trong tay, một người thím như bà lấy tư cách gì mà lên tiếng?
“Nhạn Nam, đừng cãi lời thím.” Phùng Uyển Linh vì giữ thể diện cho Tống Nhược Cẩm nên nhẹ giọng nhắc nhở.
Dù Phùng Uyển Linh là chị dâu của Tống Nhược Cẩm, cũng là người về làm dâu nhà họ Lục sớm hơn, nhưng vì xuất thân quá bình thường, không thể so với nhà họ Tống nên bao năm qua vẫn luôn tự thấy mình thấp kém hơn một bậc.
Dù bà sinh được Lục Nhạn Nam – người tài hoa xuất chúng, được cả nhà đặt nhiều kỳ vọng – thì cảm giác tự ti trong lòng vẫn chẳng vơi bớt. Mỗi lần đối mặt với Tống Nhược Cẩm, bà đều thấy mình lép vế.
Lê Bình thấy tình hình không ổn, lén kéo tay áo Lục Đình Tích dưới bàn, ra hiệu ông – với tư cách người chủ gia đình – nên lên tiếng dẹp yên mâu thuẫn.
Lục Đình Tích nhíu mày, giọng không vui: “Nhược Cẩm, chuyện của Hạc Nam em và Đình Tường không cần lo, anh với Lê Bình sẽ tính toán ổn thỏa, nhất định khiến em hài lòng.”
Một câu nói dứt khoát, phủi sạch vợ chồng Tống Nhược Cẩm khỏi bất kỳ trách nhiệm nào với Lục Hạc Nam.
Từ sau khi Lục Duy về hưu và giao quyền, Lục Đình Tích nghiễm nhiên là người có tiếng nói tuyệt đối trong nhà họ Lục. Dù Tống Nhược Cẩm có bức xúc cỡ nào, cũng chẳng dám nói thêm gì lúc này – nhưng điều đó không ngăn được bà âm thầm toan tính.
Bữa cơm đoàn viên đông đủ của nhà họ Lục cuối cùng vẫn bị gián đoạn vì màn kịch nhỏ của Tống Nhược Cẩm, chẳng ai vui vẻ nổi.
Khi ba chị em Lục Hạc Nam rời khỏi biệt thự Gia Sơn thì trời đã hoàng hôn. Chiếc xe lao đi trên con đường ráng chiều, khiến người ta có ảo giác như sắp chạy tới tận cùng thế giới.
Bầu không khí trong xe vẫn đặc quánh sự căng thẳng còn sót lại từ biệt thự Gia Sơn, yên tĩnh đến đáng sợ.
Lục Nhạn Nam không quen với sự im lặng đang chen giữa ba người, dưới ánh tà dương, cô chủ động phá vỡ bầu không khí: “Nghe nói ở Bắc Thành, em có một đoạn ‘tình duyên sớm nở tối tàn’ đúng không?”